Keng!
Cái tát rơi xuống, đập vào một chiếc chuông đồng cổ xưa, tạo thành một tiếng chuông dài.
Khương Vọng chỉ cảm thấy như mình đang bị ánh sáng vàng bao phủ, hoa mắt thần mê, như bước vào một thế giới ánh sáng vàng, sau đó tiếng chuông to lớn vang lên, như bị thiền âm tối cao vây quanh.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Phật xướng to lớn, nói rằng - "Như là ta nghe!"
Sau đó, ánh sáng vàng tan biến, trời đất tái hiện.
Một chiếc chuông đồng chậm rãi quay tròn, thu nhỏ lại, rơi vào trong tay một lão tăng quần áo lam lũ ở phía trước.
Lão treo người ở trước mặt, quay lưng về phía Khương Vọng, mặt hướng về phía trước.
Dáng người của lão cũng không cao lớn, thậm chí còn có thể gọi là gầy đét.
Trên người lão cũng không có khí chất của cao nhân, tăng y trên người đã rách nát, còn có vết máu loang lổ.
Từ góc độ của Khương Vọng, có thể nhìn thấy cái cổ bẩn thỉu của lão và cái đầu sau gáy cũng không mấy sạch sẽ. Trong những lỗ thủng trên tăng y, còn có thể thấy làn da nhăn nheo đen thui.
Nhưng giọng nói của lão rất đường hoàng uy phong -
"Đồ nhi lui ra phía sau, để vi sư đến!"
Đó chính là lão tăng Khổ Giác đã nhiều tháng không gặp.
Nhìn qua Khổ Giác, lúc này Khương Vọng mới nhìn thấy chủ nhân của bàn tay kinh khủng lúc trước - một người đàn ông trung niên có khuôn mặt cũng không mấy xuất sắc, nhưng giữa mặt mày lại tỏa ra sự uy nghiêm.
Một cái tát thật đơn giản còn chưa đánh xuống mà thế kiếm đã sụp đổ, tu vi hai phủ thần thông cũng không đủ để phản kháng. Ở tuổi này, dung mạo này, lại xuất hiện lúc này, thân phận của hắn ta tự nhiên đã rõ ràng.
Trang Cao Tiện, người đứng đầu hiện tại của xã tắc Trang quốc!
"Ta nghe thấy tiếng chuông?"
Trang Cao Tiện nhíu nhíu mày, rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn: "Không biết trước mặt là vị đại sư nào của Huyền Không Tự?"
Hắn ta và Diệp Lăng Tiêu ngầm hiểu ý nên không đến gần nhau, bỏ lại Đỗ Như Hối, một mình đuổi đến tận Trường Hà, cuối cùng cũng bắt được hung thủ đã tập kích và giết chết Đổng A.
Lại nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Một mình liên quan với Bạch Cốt Tà Thần và Vạn Giới Hoang Mộ cũng đã khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng điều hắn ta không ngờ tới chính là sau khi đuổi đến tận Trường Hà mới phát hiện người này còn có quan hệ với Huyền Không Tự nữa!
Hắn ta nghe rõ ràng, lão hòa thượng này tự xưng là "vi sư".
Làm sao mà đệ tử của Phật môn ở thánh địa phía Đông lại có liên quan đến Bạch Cốt Tà Thần và Vạn Giới Hoang Mộ?
Hắn ta gần như ngay lập tức nghĩ đến vô số khả năng âm mưu, suy nghĩ của hắn ta quay nhanh.
"Khụ!"
Khổ Giác đối mặt với Trang Cao Tiện, quay lưng về phía Khương Vọng.
Lão biết chỉ có bóng lưng mới là hình tượng vững chãi nhất, cho nên từ đầu tới cuối lão đều không quay đầu lại.
Lão liều mạng bị thương, mạnh mẽ đánh tan thiên cương phong để có thể kịp thời lao đến nơi này và cứu ái đồ của mình.
Sau tất cả những khổ cực ấy, lúc này tuyệt đối không được đánh mất hình tượng.
“Nhãn lực của các hạ thật tốt!” Lão nhìn Trang Cao Tiện, nói với phong thái uy nghiêm: “Đứng trước mặt ngươi đây chính là tịnh thổ Phật Đà tương lai, vị phương trượng tiếp theo của Huyền Không Tự - Khổ Giác Đại Sư, sẽ chứng đạo Bất Tử Kim Thân trong tương lai, sau đó chứng nhận thiện quả của Bồ Đề. Ngươi là ai, sao lại dám động đến đệ tử Phật môn?"
Chân mày Trang Cao Tiện nhíu càng chặt hơn.
Lão hòa thượng này nói mấy lời gay gắt, nhưng tất cả đều là "tương lai", "tiếp theo", "tương lai", "sau này", không có một cái nào là hiện tại. Thật là có chút điên điên khùng khùng, nói bậy.
Nhưng mà tiếng chuông hắn ta nghe thấy không thể giả được, với tu vi Chân Nhân đương thời như hắn ta thì cũng không có người lừa được.
“Trẫm chính là người đứng đầu sông núi Trang quốc, nhận ấn Ngọc Kinh, cai quản các quốc gia Đạo thuộc (1)!” Trang Cao Tiện lạnh giọng nói: “Vị đại sư này, ngươi nói tặc nhân ám sát Phó tướng Trang quốc của ta là đệ tử ở Huyền Không Tự của ngươi sao. Không biết trẫm có thể hiểu rằng ngươi đang muốn đại diện Huyền Không Tự và tuyên chiến với Đạo môn của ta không?"
(1) Đạo thuộc: thuộc địa theo Đạo môn
Trang Cao Tiện chỉ có thể đại diện cho Trang quốc, nhưng cũng không hề gây trở ngại cho việc hắn lợi dụng danh phận của nước phụ thuộc Đạo và phất lá cờ dũng mãnh của Đạo môn vào lúc này.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"
Lão hòa thượng rất gian xảo, đương nhiên sẽ không chịu nhận tội ác này. Lão cười nhạo một tiếng, sau đó gãi chỗ lõm ở gáy: "Đây là đồ nhi của ta, từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn tốt bụng, lúc quét sân còn sợ tổn thương tính mạng của con kiến, quý trọng bướm đêm bay gần đèn. Ngươi nói nó giết người? Nói giết gà ta còn không tin!"
Không chỉ có lão hòa thượng không tin, mà chính Khương Vọng cũng không tin.
Chỉ với khí thế kiếm khí phóng thẳng lên trời này, nói không dám giết gà cũng hơi quá đáng.
Tất nhiên Trang Cao Tiện cũng sẽ không tin.
Hai tay của hắn mở ra, để lộ vẻ thô bạo: "Nếu đã nói như thế, đại sư thật sự muốn làm một trận sao?"
Lão hòa thượng gian xảo không chạy đi, hắn ta cũng không hỏi đến cùng xem rốt cuộc thiếu niên này có phải là hung thủ hay không. Dù sao điều đó cũng rất vô nghĩa. Dưới tình huống như vậy, việc cãi cọ rồi ngươi đến ta đi sẽ tương đương với việc từ bỏ truy sát. Mà hắn ta đã tốn công tốn sức đuổi theo như vậy, đương nhiên sẽ không chịu từ bỏ.
Điều này cũng chưa đủ để liên quan đến sự đối lập giữa Phật giáo và Đạo giáo, vì vậy việc gạt Trang quốc và Huyền Không Tự ra rồi dùng địa vị Chân Nhân đương thời để nói chuyện là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Cho nên hắn ta chỉ hỏi có phải là muốn đánh một trận không! Chính là muốn cân nhắc thử xem sức nặng của lão hòa thượng này, cùng với việc lão sẽ chịu che chở cho tên hung thủ này đến mức nào.
Khổ Giác cười ha ha một tiếng, mặc dù quần áo rách rưới và vết thương vẫn chưa lành nhưng không hề tỏ ra yếu đuối một chút nào, ngang ngược càn rỡ: "Người xuất gia có lòng dạ từ bi. Phật gia khuyên ngươi nên quay đầu lại càng sớm càng tốt!"
Cùng lúc đó, trong tai Khương Vọng nghe thấy một giọng nói vội vàng: "Tên này khó giải quyết, đồ đệ ngoan chạy trước đi!"
Đối với sự kiêu ngạo của Khổ Giác, Trang Cao Tiện giận quá hóa cười, chỉ nói một từ: "Được!"
Không còn kiềm chế, lập tức vung tay lên.
Biển mây ngàn dặm dâng lên, Trường Hà dưới chân chấn động.
"Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tìm đến!"
Khổ Giác hét lớn, khí thế hào hùng. Hai bàn tay đan vào nhau, một ấn Phật hình chữ "卍" bằng vàng được sinh ra từ không trung, đón gió mà lớn dần. Giống như một bức tường vàng, vững vàng chắn phía trước.
Hai vị Chân Nhân đương thời đã bắt đầu cuộc chiến trên con sông dài này.
Mà Khương Vọng không chút do dự, quay người bay nhanh.
Khổ Giác đã không ngại nghìn dặm mà đến cứu hắn, hắn không thể nào không cảm động được.
Nhưng hắn biết rất rõ rằng với thực lực của hắn hiện tại, sẽ hoàn toàn không có cơ hội ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa hai Chân Nhân đương thời.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây, để Khổ Giác không phải lo lắng về hắn, tranh thủ cơ hội thoát ra khỏi cuộc chiến mới là lựa chọn tốt nhất.
Nếu cứ nhất quyết ở lại đây đồng sinh cộng tử với Khổ Giác chính là loại già mồm cãi láo ngu xuẩn nhất.
Ngoại trừ cảm động chính mình, liên lụy người khác ra thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Hết chương 1077.
Chương 1078
Chân Nhân đều là những người nắm chắc bản chất tồn tại của thiên địa, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tuân theo quy tắc của thiên địa.
Trong trận đại chiến giữa hai vị Chân Nhân lúc đó, khiến cho trời mây vạn dặm cũng biến hóa theo, biển mây mênh mông cuồn cuộn cũng dao động theo.
Còn Khương Vọng bay nhanh, bay nhanh, liều mạng mà bay.
Hắn cố gắng khiến bản thân càng nhanh càng tốt, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
Chiến trường phía sau vang lên tiếng nổ vang.
Loại tiếng nổ này như đang tra khảo đạo tâm của hắn.
Hắn thấy Khổ Giác bị thương, biết lão hòa thượng chưa chắc đã là đối thủ của Trang Cao Tiện.
Khổ Giác thích nói khoác như vậy, tính cách khoa trương như vậy, lại lén truyền âm kêu hắn nhanh trốn đi trước, chắc chắn lão cũng đã lực bất tòng tâm rồi.
Lão hòa thượng mặt vàng làm mưa làm gió ở Huyền Không Tự, bây giờ đã chẳng còn tâm trạng để ba hoa khoác lác nữa mà phải đối mặt với hiện thực, có thể thấy tình hình hiện tại ác liệt đến cỡ nào.
Loại cảm giác vướng bận này, khiến cho bản tâm kiêu ngạo của Khương Vọng cảm thấy bị sỉ nhục và đau khổ.
Nhưng hắn chỉ có thể chạy trốn không dám ngoảnh đầu lại.
Chuyện duy nhất hắn có thể giúp Khổ Giác hiện tại chính là, cút đi xa một chút.
Vẫn còn quá yếu…
Vẫn còn quá yếu!
Hắn liều mạng bay, dùng tốc độ cực hạn mà xác thịt có thể chịu được để bay đi.
Chỉ có dưới loại trạng thái cực hạn đau đớn này mới có thể tạm thời trấn an trái tim hắn.
Tiếng chiến đấu dần dần cách xa, loại hơi thở chấn động thiên địa kia, cũng dần dần không thể cảm nhận được nữa.
Khương Vọng không biết mình đã chạy trốn trong bao lâu rồi, hắn chỉ biết bản thân vẫn đang chạy trốn, nhất định phải trốn xa vào.
Sau khi trốn chạy một khoảng thời gian dài, lúc hắn rốt cuộc dừng lại, bốn bề vắng vẻ. Hắn đang dừng lại ở một ngọn núi hoang vắng, còn nơi an toàn gần nhất là đồng bằng Thiên Mã đã sớm bị hắn vượt qua.
Lúc hắn liều mạng chạy trốn không hề chú ý đường đi, chỉ phán đoán đại khái. Cũng không biết nơi này có còn nằm trong biên giới Vệ quốc hay là đang ở phía bắc Ốc quốc.
Hoặc là cả hai quốc gia đó đều không phải.
Ngọn núi này vô cùng vắng lặng, trừ lúc hắn hạ xuống hù dọa một ít chim chóc ra thì không hề có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Trốn chạy quá lâu.
Kể từ lúc ở bên ngoài thành Tân An, vẫn luôn lẩn trốn. Lúc ở Thủy phủ và Ma quật, đứng bên bờ vực sinh tử. Vất vả lắm mới có thể chém giết ra một chút ánh sáng, tiêu diệt Trang Thừa Càn, rồi lại gặp phải Ma quật sụp đổ, sau đó lại phải nghênh đón một trận truy sát mới.
Trốn chạy đến lúc này, trời đã tối rồi.
Trên bầu trời lấp lánh ánh sao.
Khương Vọng ngồi một mình trên đỉnh núi, nghiêm chỉnh ngồi khoanh gối, trong tay nắm chặt trường kiếm, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.
Hắn từng nói với An An, phụ thân chính là một trong những vì sao đó, đang ở trên bầu trời, dõi theo bọn họ.
Đó là những lời hắn nói để an ủi muội muội, nhưng hắn cũng rất hy vọng đó chính là sự thật.
Thật ra hắn chưa từng nghĩ rằng Khổ Giác sẽ đến cứu hắn.
Hắn chưa từng mong chờ bất kỳ sự may mắn nào, cũng không trông đợi vào bất luận kẻ nào.
Nhưng Khổ Giác vẫn đến.
Sau khi bị hắn cự tuyệt bái sư nhiều lần, lão vẫn vạn dặm đến đây.
Mở miệng một tiếng “vi sư” xuất hiện.
Trong thời khắc sinh tử đó, bóng dáng che trước mặt hắn kia không hề cao lớn, lại khiến cho hắn có được cảm giác an toàn đã lâu chưa có được.
Hắn cảm giác bản thân cũng được người khác che chở. Cũng có người chống đỡ gió mưa thay hắn.
Đạo nguyên trong cơ thể khó có thể sinh ra nữa, không thể phi hành với tốc độ cực cao kia nữa.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến hắn dừng chân.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, đã không cần trốn thêm nữa.
Nếu như Trang Cao Tiện muốn đuổi theo thì đã sớm đuổi kịp rồi.
Hoặc là Khổ Giác đã ngăn cản hắn ta, hoặc là hắn ta đã chọn bỏ qua. Tóm lại tạm thời đã không cần suy nghĩ đến sự uy hiếp đến từ Trang Cao Tiện nữa.
Hắn ngồi ở đây, chờ một kết quả.
Một một kết quả chưa chắc đã chờ được – nhưng nếu, nhưng nếu lão hòa thường Khổ Giác không xảy ra chuyện gì, lão có thể tìm được Khương Vọng. Giống như lão có thể cảm nhận được Khương Vọng đang gặp nguy hiểm từ cách xa vạn dặm vậy.
Một lần chờ này, chính là chờ suốt đêm.
Chưa từng chợp mắt, nắm chặt trường kiếm thức suốt đêm.
Một đêm này dài đằng đẵng thế nào, có lẽ chỉ có một mình Khương Vọng có thể biết được.
Nhìn trời cao treo lên vô số sao sáng, lại nhìn vô số sao sáng đó dần dần ảm đạm đi, nhìn màn đêm dần dần lui đi thay vào đó là ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Trời đã sáng nhưng tim lại chìm xuống đáy cốc.
Thế giới tươi sáng như vậy nhưng chỉ mình ta đơn độc cõi này.
Khương Vọng không nói, chỉ lặng lẽ đứng lên, phủi đi sương sớm, cùng với cả đêm đợi chờ.
Hắn từ trước đến nay vẫn luôn luôn kiên định, vẫn luôn luôn kiên cường.
Hắn phân biệt phương hướng một chút, quyết định mình nên đi bên kia.
Vừa mới cất bước…
Bịch bịch!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, ngã ra trước mặt hắn, va chạm mạnh với mặt đất, phát ra một tiếng nổ lớn vang dội.
Bóng người đau đớn co quắp đó, chính là một lão hòa thượng mặt mũi vàng vọt gầy gò.
Là Khổ Giác.
Khương Vọng đè lại trường kiếm, nhìn về nơi xa, không phát hiện hình bóng Trang Cao Tiện, sau đó mới cúi người xuống, quan sát tình hình của lão hòa thượng Khổ Giác.
Chỉ thấy hai mắt lão nhắm chặt, cả người cuộn lại một cục, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch. Khóe miệng chảy máu tươi, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.
Nhìn qua chính là dáng vẻ dùng chút sức tàn mới có thể chạy đến trước mặt Khương Vọng.
“Ngài…” Khương Vọng thả lỏng kiếm, đưa tay giữ chặt bờ vai gầy giơ xương của lão, giọng nói không tự chủ run rẩy hỏi: “Ngài thế nào rồi?”
Hắn vẫn luôn luôn giữ lòng phòng bị đối với Khổ Giác, từ lần gặp mặt đầu tiên ở trấn Thanh Dương, hắn vẫn luôn luôn cảnh giác lão hòa thượng này. Không phải vì hắn từ nhỏ đã không tin tưởng thế giới này mà là đã có rất nhiều người dạy cho hắn đạo lý “không thể không có tâm phòng bị người khác”.
Lão hòa thượng này năm lần bảy lượt ép hắn bái sư, thật ra khiến hắn vô cùng không vui.
Hắn không nguyện ý bái sư, lại không dám tin tưởng.
Từ lúc bắt đầu tu hành đến nay, người sư phụ duy nhất mà hắn thật lòng nhận chính là Đổng A. Nhưng chính Đổng A đã tự tay ném sự tin tưởng và ỷ lại của hắn vào trong bụi rậm.
Sau trận chiến sinh tử bên trong thành Tân An, duyên phận thầy trò trong cuộc đời này xem như đã bị xóa sạch.
Trước đây, bây giờ, hay về sau, hắn đều không muốn bái ai làm thầy nữa.
Hết chương 1078.
Chương 1079
Hắn tự hỏi bản thân và Khổ Giác không có cảm tình sâu đậm gì, đôi bên cũng không ở chung trong thời gian quá dài. Cũng chưa từng chân chính hiểu rõ về nhau. Mỗi lần gặp mặt đều là ngươi đuổi ta chạy. Cho đến hiện tại hắn cũng chưa bao giờ cho rằng Khổ Giác thật sự có thể xem hắn như người của mình.
Lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi, sao có thể xem là thật?
Nhưng không ngờ, ngay lúc hắn thật sự gặp phải nguy hiểm. Là Khổ Giác đã không quản xa xôi vạn dặm, mang theo thương thế sau trận đại chiến đến đây, vì hắn mà ngăn cản Trang Cao Tiện.
Ở trên Trường Hà huyết chiến vì hắn.
Khương Vọng không phải là một người vô tình, hắn không thể không cảm động, không thể không cảm thấy cắn rứt.
“Ngài thế nào rồi?” Hắn hỏi.
Hắn cố gắng nhớ lại những đạo thuật trị liệu mà mình biết, nhưng khí cơ trong cơ thể của Khổ Giác vô cùng rối loạn, hắn căn bản không thể biết rõ thương thế ra sao, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một chút đạo thuật trị liệu mèo ba chân của hắn, đối với chính hắn còn chẳng có hiệu quả gì, càng đừng nói là muốn chữa khỏi cho Chân Nhân.
Hắn cả người ủ rũ.
“Ui da…” Khổ Giác hơi nhướng nhướng mi, sau đó yếu ớt mở mắt ra.
Lão nhìn Khương Vọng, giọng nói không thô bạo mà vô lễ như trước nữa, mà yếu ớt vô lực…
“Tịnh Thâm à. Vi sư còn tưởng rằng… sẽ không còn được gặp lại con nữa.”
Khương Vọng cố nén chóp mũi chua xót, nắm lấy bàn tay gầy giơ xương của lão: “Khổ Giác đại sư, ngài…”
Giọng hắn nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.
“Haiz…” Khổ Giác bi thương nhìn hắn: “Trước khi chết, vi sư chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành.”
“Đại sư, ngài nói.” Khương Vọng cố gắng đè nén tâm trạng: “Ngài… còn có tâm nguyện gì?”
Hắn cảm thấy, bàn tay hắn đang nắm kia yếu ớt nắm chặt hơn một chút.
Khổ Giác hơi thở mong manh nói: “Chính là Tịnh Thâm ngươi… Vẫn chưa chính thức nhập môn, vi sư không thể… tự tay quy y cho ngươi.”
Tình nặng như vậy!
Trong lòng Khương Vọng nặng nề, mấp máy môi: “Đại sư, được ngài ưu ái, ta khắc trong tâm khảm. Nhưng ta không thể lừa gạt ngài… Ta còn khúc mắc chưa giải, hận lớn vẫn chưa trút được. Không thể làm được tứ đại giai không, không thể xuất gia.”
Khổ Giác giãy dụa, trên tay dùng thêm sức, lộ vẻ yết ớt mà bướng bỉnh, khiến cho lòng người chua xót, nói: “Phật Môn thật ra cũng không nghiêm khắc như vậy… Quy y trước, sau này lại ‘giai không’ cũng được…”
Khương Vọng không phải là người có tâm địa sắt đá, dưới loại thời khắc này, bất luận Khổ Giác có đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng sẽ tận lực thực hiện. Nhưng mà con đường tu hành từ trước đến nay của hắn đã cho thấy ý chí và chọn lựa của hắn.
Từ trước đến nay hắn chưa thể lý giải nổi về lý niệm Phật Môn, lại càng không thể nói là phủ nhận nó.
Càng là người nghiêm túc thì lại càng không thể tự lừa gạt chính mình.
“Đại sư.” Khương Vọng chịu đựng bi thương nói: “Nhận được sự yêu thương của ngài. Khương Vọng có thể lừa gạt chính mình, nhưng sao có thể lừa gạt ngài đây? Khương Vọng trong lòng còn có vướng bận, vẫn còn con đường phải đi, con đường Phật Môn này không thể theo đuổi lâu được. Bây giờ đồng ý với ngài, sau này lại thay đổi, như vậy không phải quá có lỗi với ngài sao?”
Hắn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vẽ một cái, cắt đứt một sợi tóc dài: “Khương Vọng dùng sợi tóc này, thay thế đầu để thề, ước hẹn với đại sư. Cuộc đời này mặc dù không thể quy y, nhưng đã xem đại sư như người nhà. Sau khi đại sư ra đi, Khương Vọng nhất định sẽ trông nom Huyền Không Tự, duy trì hương khói không dứt cho đại sư, hưởng kim thân lâu dài… Á!”
Một tràng lời nói tình chân ý thiết vẫn chưa nói xong, liền lảnh lót dừng lại.
Hắn không thể nhịn đau hô lên một tiếng.
Bởi vì trên hốc mắt hắn đã bị một nắm tay cứng như đá đấm vào, khiến hắn gọn ghẽ ngã xuống mặt đất.
Khổ Giác như một con cá chép, mạnh mẽ lật người dậy.
“Đấm cái đầu rùa đen thối tha nhà ngươi! Dám dùng tóc thay đầu thề với Phật gia ta?”
Lão vừa chửi ầm lên, vừa không ngừng quyền đấm cước đá Khương Vọng: “Phật gia ta vất vả đánh nhau giúp ngươi, ngươi cạo có cái đầu mà cũng không nỡ! Hả?”
“Một mình chạy đi giết người? Hả? Ám sát phó tướng? Gây thù chuốc oán với Chân Nhân? Hả?”
“Nội Phủ mà dám trêu chọc Chân Nhân, đến Ngoại Lâu chẳng phải muốn chống lại Chân Quân luôn?”
“Vi sư cũng sắp chết rồi, mà ngươi mở miệng một tiếng đại sư, ngậm miệng một tiếng đại sư! Hả?”
“Sau khi vi sư ra đi, trông nom Huyền Không Tự? Hả? Huyền Không Tự cần ngươi đến trông nom hả?”
“Phi! Vi sư mà ra đi hả? Ngươi đi rồi vi sư cũng chưa có đi đâu!”
Khổ Giác vừa đánh vừa mắng, vừa mắng vừa đánh, một bên vừa mắng đến đau đớn tâm can, nhẹ nhàng vui vẻ, một bên vừa không ngừng đấm đá tơi bời như mưa rơi nước chảy.
Đối với chuyện Khương Vọng sống chết không chịu bái sư này, trong lòng cực kỳ oán niệm.
Cuối cùng đá một cái vào mông Khương Vọng, để lại một vết giày cỏ vô cùng rõ ràng.
“Để vi sư bình tĩnh lại một chút!”
Sau đó chùi đi vết máu ngụy trang ở khóe miệng, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, hùng hùng hổ hổ đứng lên, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Khương Vọng bị đánh cho mặt mũi sưng vù, lật người lại, nằm trên mặt đất, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ trên bầu trời.
Nhếch mép, cười.
Lúc đầu cười không tiếng động, sau đó càng cười giọng càng lớn.
“Ha ha ha ha ha ha ha...”
Miệng hắn càng lúc càng mở rộng, tiếng cười cũng càng lúc càng sảng khoái.
Cuối cùng đầu nghiêng một cái, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Từ đêm vào thành Tân An mãi đến tận lúc nãy, hắn chưa từng có giây phút nào thả lỏng.
Hắn quá mệt mỏi.
…
Bí địa Lăng Tiêu.
Đỗ Như Hối và Diệp Lăng Tiêu giẫm trên mây, đi qua hành lang, dừng lại trước một quần thể kiến trúc tinh xảo.
Trên biển hiệu viết, Đình Vân Tạ.
Tên là Đình Vân Tạ, là bởi “Biển mây đến đây liền ngừng trôi, ngơ ngẩn như lạc trong mộng đẹp.”
Cho nên nó còn có một tên gọi khác là “Lưu Mộng”.
Ý là nơi đây có mộng đẹp, muốn khách nhân có thể ở lại. Giống như hai chữ “Đình Vân”, bản thân nó cũng có ý nghĩa như vậy.
Bởi vì đây chính là nơi Lăng Tiêu Các tiếp đãi khách khứa.
Tiếp đãi ông ta ở đây không hề thất lễ, nhưng lại thấy rất mới lạ.
Rất nhiều năm về trước ông ta đến bí địa Lăng Tiêu, sẽ không ở đây.
Không chỉ thời gian trôi qua mà có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.
Nhưng ông ta cũng đã sớm có giác ngộ.
Chẳng qua là đã đến lúc này rồi, mộng kia vẫn còn có thể giữ lại sao?
Hai người ngồi xuống trong Đình Vân Tạ, tự có đệ tử tiếp khách dâng trà thơm lên.
“Đã lâu chưa đến đây, ở đây vẫn xinh đẹp như vậy.” Đỗ Như Hối nhìn mây bay ngoài cửa sổ, không hiện tâm tình, cất lời khen ngợi: “Những tiên cảnh thời cận cổ đại có lẽ cũng không hơn được thế này.”
“Phải không?” Diệp Lăng Tiêu không chút để ý hỏi.
Hết chương 1079.
Chương 1080
Ông ta mời Đỗ Như Hối đến Lăng Tiêu Các, không phải thật sự muốn ôn lại chuyện cũ. Chẳng qua là muốn tỏ rõ thái độ, Lăng Tiêu Các vẫn luôn luôn giữ vững thế trung lập, Vân quốc không hề chủ động muốn liên minh với bất kỳ thế lực nào mà cũng không muốn kết thù với ai.
Ông ta tin rằng Đỗ Như Hối cũng hiểu rõ điểm này, hơn nữa sẽ không để ý.
Đỗ Như Hối cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ dọc theo miệng chén trà nhỏ, trong mắt hiện vẻ hoài niệm.
Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mất hung thủ đã giết chết Đổng A, cũng thật sự không hề lo lắng nữa. Có Trang Cao Tiện tự mình ra trận, tuyệt đối không thể có khả năng thất bại.
“Với thiên phú của ngươi, có lẽ rất nhanh có thể tái hiện lại thịnh cảnh của thời đại cửu đại tiên cung rồi.”
Ông ta không khỏi thử dò xét, nói: “Ta rất mong đợi ngày đó.”
Diệp Lăng Tiêu nhíu mày: “Các ngươi vua giỏi thần trung, tiếng tăm đều tốt. Trong tương lai không xa, chắc hẳn cũng có thể sáng tạo nên công lao sự nghiệp như Ung Minh Đế.”
Đỗ Như Hối nhất thời cạn lời, mất một lúc mới nói tiếp: “Ta không phải có ý đó.”
Cửu đại tiên cung hoành thế, tất nhiên lừng lẫy, nhưng cuối cùng cũng đều bị người ta đánh đổ từng cái một. Mong ước của Đỗ Như Hối, không hề may mắn.
Còn lời Diệp Lăng Tiêu đáp lại, lại càng sắc bén.
Nhắc đến Ung Minh Đế, vốn là ám chỉ đến việc Trang quốc lập quốc bất chính, Trang thái tổ Trang Thừa Càn là phản thần của Ung quốc. Mà ai ai cũng biết rằng, Ung Minh đế Hàn Chu là người tạo nên thời đại cường thịnh của Ung quốc, nhưng cũng ngay lúc đó bỏ mình, bỏ dở bá nghiệp.
Diệp Lăng Tiêu đương nhiêu hiểu Đỗ Như Hối cũng không hề có ý nguyền rủa mình, ông ta chẳng qua đang dò xét bí mật của Trì Vân Sơn mà thôi. Có lẽ ông ta đã đoán được gì đó, đang hoài nghi Lăng Tiêu Các có phải đã nhận được truyền thừa hoàn chỉnh của Vân Đỉnh tiên cung hay không.
Nhưng ông ta giả bộ như không hiểu.
“Lời này nên nói như thế nào? Ai có thể đoán được tâm tư của Đỗ Như Hối, ai có thể chắc chắn, Đỗ Như Hối có ý gì chứ?”
Diệp Lăng Tiêu uống một ngụm trà thơm, thong thả ung dung nói: “Lần trước ngươi đến Vân quốc, ta còn tưởng ngươi thật sự chỉ tùy tiện đi dạo thôi. Ai ngờ ngươi khiến cho mây mù dày đặc, khiến ta rất mê mang! Không ngờ ngươi lại làm ra một chuyện lớn như vậy, thật là khiến cho thiên hạ khiếp sợ.”
Đây là đang giễu cợt lần trước Đỗ Như Hối giả bộ. Ngoài mặt là áp tải Khương Vọng về Lăng Tiêu Các, phán định lời Khương Vọng nói là thật hay giả, trên thực tế là muốn thử dò xét thái độ của Diệp Lăng Tiêu, muốn chuẩn bị bước cuối cùng cho cuộc chiến giữa hai nước Trang Ung.
Giễu cợt ông ta tâm tư thâm trầm.
Đỗ Như Hối cười khổ nói: “Thiên hạ sóng gió kịch liệt, Trang quốc từ trước đến nay vẫn luôn yếu thế, không thể không cẩn thận lèo lái. Hơn nữa, Lăng Tiêu Các từ trước đến nay vẫn luôn giữ thế trung lập, từ xưa đến nay, người giữ thế trung lập, không can thiệp, không dính líu, không biết, vẫn luôn là người an toàn nhất.”
Không can thiệp, không dính líu, không biết, là ba yêu cầu tăng lên dần dần.
Không liên quan đến tình thế, không dính líu đến nhân quả, tốt nhất chính là bản thân cái gì cũng không biết, như vậy mới có thể thật sự giữ thế trung lập tuyệt đối.
Diệp Lăng Tiêu đương nhiên không đồng ý với quan điểm này. Vân quốc có thể “không can thiệp, không dính líu”, nhưng không thể “không biết” được.
Tự phế võ công, tự biến mình trở thành người mù, kết quả duy nhất chính là mặc người chém giết.
Hơn nữa điều ông ta không hài lòng chính là, Đỗ Như Hối lại có thể cho rằng bản thân ở vị trí yếu thế khổ sở, bày ra dáng vẻ giống như bị tổn thương sâu sắc. Làm gì cũng là bởi vì bị buộc bất đắc dĩ, trên đời này ai ai cũng đang làm tổn thương, ăn hiếp ông ta.
“Đỗ tướng quốc.” Giọng Diệp Lăng Tiêu hơi gằn xuống: “Nơi ngươi nên chỉ điểm, là ở triều đình Trang quốc.”
Tướng quốc Trang quốc, ở Lăng Tiêu Các chỉ chỉ trỏ trỏ sự vụ, đã vượt quá giới hạn rồi.
Đỗ Như Hối cũng không tranh cãi, chắp tay nói: “Là ta lỡ lời. Vẫn xin Diệp các chủ lượng thứ cho.”
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng dễ nghe từ xa vang đến.
“Cha, người về rồi!”
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, dẫn theo một cô bé xinh xắn đáng yêu, đi vào Đình Vân Tạ.
Nhìn thấy Đỗ Như Hối vô cùng khí độ, Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng hành lễ một cái, ý là gặp qua, sau đó quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình, hỏi: “Cha?”
Nàng đương nhiên đang vội vã muốn biết được tin tức của Khương Vọng.
Từ lúc trừ tịch Khương Vọng không từ mà biệt đến nay, đã qua mấy ngày.
Nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Khương Vọng cho dù phải về Tề quốc thì cũng không thể không nói với nàng một tiếng nào như vậy. Lại càng không thể không nói tiếng nào với An An. Nhất định là bị việc gì cản trở, thậm chí là đã xảy ra chuyện.
Cho nên nàng nhõng nhẽo cứng rắn van cầu, cầu xin Diệp Lăng Tiêu ra mặt tìm kiếm. Ngay khi Diệp Lăng Tiêu vừa trở về, liền đến hỏi tin tức.
Diệp Lăng Tiêu nhìn nàng một cái, dịu dàng nói: “Ngồi.”
Chỉ một chữ này, nói rõ lúc này không tiện nói chuyện của Khương Vọng.
Diệp Thanh Vũ cũng kiềm chế, đồng thời kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khương An An.
Khương An An vô cùng hiểu chuyện, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho ca ca, nhưng không hề ồn ào. Chỉ yên lặng theo sát Diệp Thanh Vũ, trong đôi mắt to xinh đẹp như đang ngân ngấn nước, lại không hề nói tiếng nào.
“Thanh Vũ cũng đã lớn như vậy rồi, lớn lên xinh đẹp như người trong tranh, phiêu miểu tựa tiên tử. Thật là có phong thái của lệnh phu nhân năm đó.”
Đỗ Như Hối đương nhiên biết, cô gái trước mắt đây chính là con gái yêu Diệp Thanh Vũ của Diệp Lăng Tiêu.
Nhưng ông ta cũng hiểu tính cách của Diệp Lăng Tiêu, những chuyện liên quan đến mẫu thân của Diệp Thanh Vũ, người kia rất dễ ghen tị. Cho nên khen mấy câu xong liền dời mắt, nhìn cô bé con mà nàng đang dắt ta, hỏi: “Bé gái này là?”
“Nó tên là Khương An An, là đệ tử thân truyền mà ta mới thu nhận, khai mạch chưa lâu.” Diệp Lăng Tiêu nói.
Đỗ Như Hối vẫn nhìn Khương An An, vẻ mặt hiền hòa: “Bé con, ngươi giống như đang rất buồn. Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại buồn như vậy không? Có lẽ ta có thể giúp cho ngươi.”
Khương An An nhìn ông ta một chút, không nói, chỉ núp sau lưng Diệp Thanh Vũ. Từ trước đến nay cô bé vẫn hơi hơi sợ người lạ, chỉ là nhìn qua ông lão này có vẻ rất hiền lành.
Diệp Lăng Tiêu cười: “An An thật thông minh, chúng ta phải luôn giữ vững cảnh giác đối với người xấu.”
Khương An An và thiếu niên mà ông ta nhìn thấy ở Kỳ Xương sơn mạch ngày đó, mặt mày có chút giống nhau. Đỗ Như Hối hiển nhiên đã nhìn ra một chút gì đó.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu từ đầu đã không hề cản Diệp Thanh Vũ mang theo tiểu An An đến đây, tất nhiên cũng có lý do của ông ta.
Ông ta chính là muốn Đỗ Như Hối nhìn ra, đồng thời cũng muốn nói cho Đỗ Như Hối biết, Khương An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, Lăng Tiêu Các không nghi ngờ gì chính là nơi chống lưng cho Khương An An.
Khương Vọng ông ta mặc kệ, nhưng mà Khương An An, quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối cần phải từ bỏ mọi thủ đoạn!
Mặc kệ Trang Cao Tiện đuổi giết Khương Vọng là ông ta giữ thể diện cho quân thần Trang quốc. Còn hiện tại bảo vệ Khương An An bình an vô sự chính là thể diện mà quân thần Trang quốc nhất định phải cho ông ta.
Với trí tuệ của Đỗ Như Hối, đương nhiên có thể nghe hiểu những điều mà ông ta muốn nói.
Ông ta chỉ bỏ chén trà nhỏ xuống, cười ôn hòa nói: “Nổi hứng mà đến, tận hứng mà đi. Lần lương ngộ này đã hết, vậy thì Đỗ mỗ không tiện quấy rầy nữa.”
Bên dưới mặt nước càng yên tĩnh, thường thường lại càng thêm hung hiểm.
Diệp Lăng Tiêu chỉ nói…
“Lần này đi núi cao sông dài, xin hãy đi chậm!”
Hết chương 1080.