Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120

Nhìn thấy cả Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng không so được với Thiên Cầm Nữ trên phương diện cầm đạo.

Niềm ái mộ trong lòng đám người Tam hoàng tử càng sâu sắc lên.

“Ha hả, Thiên Cầm Nữ thật sự đã được truyền thừa hết tài năng của tông chủ Tiên Vũ Cầm Tông, bàn về cầm đạo, chỉ sợ thật sự không ai có thể thắng được nàng.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nịnh nọt mà nói.

“Vậy cũng không phải, sư phụ ta từng nói, bàn về cầm đạo thì có một người mà nàng không cách nào sánh bằng.” Thiên Cầm Nữ bỗng nói.

“Vậy sao, không biết là người phương nào?” Tam hoàng tử hỏi.

Mọi người ở đây cũng rất tò mò.

Bàn về thực lực, có lẽ tông chủ của Tiên Vũ Cầm Tông không nằm trong tầng lớp đứng đầu ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Nhưng nếu nói về cầm đạo, vị tông chủ kia cũng có thể miễn cưỡng xem như đệ nhất.

Thiên Cầm Nữ khẽ lắc đầu và nói: “Sư phụ ta cũng không nói nhiều, chỉ nói hình như vị kia có chút quan hệ với Quân gia.”

Nghe được lời này, rất nhiều người chung quanh đều cực kỳ kinh ngạc.

“Hoang Cổ Quân gia?” Ánh mắt Tam hoàng tử cũng chợt lóe.

Nếu nói gần đây cái tên nào được nhắc tới nhiều nhất ở hoàng đô thì đó chính là Quân Tiêu Dao.

“Quân gia...” Trong mắt Phượng Thanh Linh hơi lộ ra một tia lạnh lẽo.

Nàng không có hảo cảm gì đối với Quân gia.

Mà Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

“Sẽ không trùng hợp như vậy đó chứ?” Quân Tiêu Dao nhớ tới hộ đạo nhân thần bí chưa bao giờ hiện thân của mình.

Cầm đạo của hộ đạo nhân đã mạnh đến mức có thể tùy ý hạ gục Thánh Nhân trong nháy mắt.

Quân Tiêu Dao suy đoán, vị nhân vật cầm đạo tuyệt đại mà cả tông chủ Tiên Vũ Cầm Tông cũng tán thưởng không thôi trong lời nói của Thiên Cầm Nữ tám phần là hộ đạo nhân của hắn.

Mà lúc này, bà lão hộ đạo của Thiên Cầm Nữ mở miệng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến tiểu thư không?”

Toàn bộ đỉnh tầng Tiên Quỳnh Lâu là một mảnh an tĩnh.

Cả Vạn Hoàng Linh Sơn Phượng Thanh Linh cũng thua thì còn ai dám ra tay?

“Công tử, xem ra hội đấu cầm này sắp kết thúc.” Tần Huyên đứng một bên nói.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại đứng dậy.

“Công tử?” Tần Huyên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Tại hạ mạo muội muốn khiêu chiến Thiên Cầm Nữ, chẳng biết có được không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Tất cả ánh mắt chung quanh cùng rơi về hướng Quân Tiêu Dao.

Đôi mắt xinh đẹp của Thiên Cầm Nữ cũng hiện ra chút kinh ngạc.

Nàng luôn âm thầm chú ý Quân Tiêu Dao, dù sao khí chất của hắn quá siêu phàm thoát tục.

“Đương nhiên là được, không ngờ công tử cũng biết cầm nghệ.” Thiên Cầm Nữ chủ động mở miệng nói.

“Xem như biết, đại khái cũng đánh mấy tháng.” Quân Tiêu Dao nói.

Bắt đầu từ lúc hắn đánh dấu có được Phượng Minh Kỳ Sơn, đến bây giờ cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi.

Nhưng lời này vừa vang lên thì toàn bộ Tiên Quỳnh Lâu đều yên tĩnh lại.

Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Người này đang tiêu khiển Thiên Cầm Nữ sao?”

“Mới học cầm mấy tháng mà khiêu chiến cầm đạo đệ nhất nhân Thiên Cầm Nữ của Hoang Thiên Tiên Vực?”

Tất cả mọi người cảm thấy, vị công tử thần thần bí bí này là tới tấu hài.

Cho dù Thiên Cầm Nữ tâm tính như băng sương cũng không khỏi ngây người.

Nếu đổi là người khác, chỉ sợ Thiên Cầm Nữ sẽ hoàn toàn khinh thường tỷ thí.

Nhưng khí chất của Quân Tiêu Dao quá đặc thù, giống như trích tiên, khiến người ta không thể cự tuyệt, muốn tìm tòi thực hư.

“Được, vậy mời công tử.” Ánh mắt Thiên Cầm Nữ thâm thúy, nói.

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên đài cao.

Trong mắt Phượng Thanh Linh lộ ra một tia trào phúng lạnh lẽo.

Cả nàng cũng không bằng Thiên Cầm Nữ thì một người mới học cầm mấy tháng sao có thể so được?

Nhưng chỉ một khắc sau, ánh nhìn của Phượng Thanh Linh bỗng đọng lại.

Đồng tử chợt co rụt lại, hô hấp cũng như đình chỉ.

Bởi vì Quân Tiêu Dao lấy ra một cây cổ cầm.

Màu đỏ đậm mạ vàng, tinh xảo hoa mỹ, mang theo một luồng dao động uy năng huyền ảo mà cường hãn.

Đó là cổ cầm, Phượng Minh Kỳ Sơn.

“Ta không nhìn lầm đó chứ, đó là cổ thánh binh?”

“Thật sự là cổ thánh binh, rốt cục vị công tử kia có lai lịch ra sao, chỉ tiện tay đã có thể lấy ra một cổ thánh binh!”

Nếu nói vừa rồi mọi người còn có vài phần không ủng hộ Quân Tiêu Dao.

Vậy hiện tại lại hoàn toàn chấn động!

Dù sao không phải ai cũng có thể lấy ra cổ thánh binh.

“Vị công tử kia tuyệt đối là truyền nhân của bất hủ đạo thống nào đó!” Có người thầm nghĩ trong lòng.

Tam hoàng tử cũng lộ ra vẻ mặt kinh nghi.

Toàn bộ Tiên Quỳnh Lâu có rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.

Phượng Thanh Linh nhìn về phía Phượng Minh Kỳ Sơn, đôi mắt xinh đẹp có lửa nóng xưa nay chưa từng có.

Cây cầm kia quá phù hợp với nàng.

Nếu sớm có được nó, nói không chừng nàng sẽ không thua Thiên Cầm Nữ.

Trong mắt Phượng Thanh Linh dâng trào tham lam.

Thân là Thái Cổ Hoàng tộc, bá đạo là tính cách đã hòa vào cốt nhục của bọn họ.

Mà bên này, Thiên Cầm Nữ cũng chấn động trong lòng.

Nàng càng khẳng định, vị công tử như tiên nhân trước mặt có địa vị cực cao.

Kế tiếp, Thiên Cầm Nữ ổn định tâm thần lại, bắt đầu đánh đàn.

Vẫn là át chủ bài sở trường, Nghê Thường Vũ Y Khúc.

Ngón tay nhỏ dài của Quân Tiêu Dao khảy khảy dây đàn.

Một trong thập đại danh khúc, Quảng Lăng Tán!

Một khúc vang lên, trời hiện điềm lành, đại đạo chi hoa nở rộ.

Trong hư không có từng mảnh quang vũ rơi rụng.

Đây là hiện tượng hiện hóa của đạo, khiến mọi người ở đây đều như trải qua một lần thăng hoa.

Mà toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên huy, khí tức thật sự quá thần thánh, tiên khí dạt dào.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thất thần.

Một khúc của Quân Tiêu Dao đã dung nhập đạo vào tiếng đàn, đây là một loại lĩnh ngộ và diễn biến.

Thậm chí đã siêu việt bản thân cầm khúc!

Phượng Thanh Linh hít sâu một hơi, con ngươi màu đỏ đậm cũng tràn đầy chấn động.

Vừa rồi nàng còn nói nếu mình không thắng được Thiên Cầm Nữ thì toàn bộ Tiên Vực không có ai thắng được Thiên Cầm Nữ.

Nhưng hiện tại, nghe cầm khúc này, Phượng Thanh Linh cũng thất thần.

Nghê Thường Vũ Y Khúc của Thiên Cầm Nữ thật sự còn kém xa cầm khúc này!

Thiên Cầm Nữ ngừng đánh đàn, đôi mắt xinh đẹp hơi ngơ ngẩn.

Nàng đã không thể tiếp tục đàn.

Bởi vì cái nàng đàn ra chỉ là hình.

Mà Quân Tiêu Dao lại đàn đến thần!

Nếu cầm đạo có thần, như vậy cũng nên là dáng vẻ của Quân Tiêu Dao!

Hết chương 120.
Chương 121

“Thua.” Thiên Cầm Nữ lẩm bẩm, tư vị chưa bao giờ có hiện lên trong lòng.

Một khúc hạ màn, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, mọi người vẫn sa vào dư âm.

Qua chừng một lúc lâu, các thiên kiêu kia mới hồi phục tinh thần, trong mắt mang đầy chấn động.

“Thiên Cầm Nữ, cam bái hạ phong.” Thiên Cầm Nữ lại đứng dậy, uyển chuyền cúi đầu trước Quân Tiêu Dao.

“Tiểu thư...” Bà lão của Tiên Vũ Cầm Tông kia cũng giật mình không nhỏ.

Từ trước đến nay tiểu thư nhà bọn họ luôn lạnh như băng sương, tính tình thanh cao.

Đừng nói là cúi đầu trước nam tử khác, cho dù nhìn một cái cũng ít.

Tam hoàng tử thấy tình cảnh này, sắc mặt cũng tái xanh.

Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội cũng lộ ra vẻ mặt khó coi.

Nhưng hắn ta cũng coi như người nhiều kiến thức, có kinh nghiệm, biết loại người như Quân Tiêu Dao tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc.

Không cẩn thận một chút sẽ mang đến đại họa ngập đầu.

“Nếu công tử đã thắng, vậy ba trăm tiên nguyên này sẽ thuộc về công tử.” Thiên Cầm Nữ rất hào phóng, không có chút chần chờ mà trực tiếp giao ba trăm tiên nguyên cho Quân Tiêu Dao.

Đám người Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này càng như ăn ruồi bọ, sắc mặt phát tím.

Có cảm giác như lấy tiền của mình đi nuôi tình địch.

Trong mắt Thiên Cầm Nữ hiện ra tia sáng kỳ dị, hơi chần chờ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thiên Cầm Nữ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng có thể cùng công tử thứctrắng đêm đánh đàn giao lưu.”

Vị công tử thần bí trước mắt có khí chất xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm, tùy tiện đưa tay có thể lấy ra cổ thánh binh, hiển nhiên bối cảnh cũng không tầm thường.

Hơn nữa cầm đạo của hắn còn siêu phàm tuyệt đại như thế, khiến nàng cam bái hạ phong.

Cho dù Thiên Cầm Nữ là mỹ nhân băng sơn, giờ phút này cũng nhịn không được muốn hòa tan.

Nước đang chảy ào ào.

Mà đám người Tam hoàng tử nghe thấy lời này thì càng tức ngực khó thở, sắc mặt xanh trắng luân phiên.

Trắng đêm đánh đàn?

Hay là trắng đêm nói tình?

Tam hoàng tử cảm thấy đầu mình quá xanh quá xanh.

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Quả nhiên mọi chuyện đã phát triển như hắn dự đoán.

Có lẽ kế hoạch sẽ được thuận lợi thực thi.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị mở miệng.

Một giọng nữ cắt ngang lời bọn họ: “Ta cảm thấy rất hứng thú với cổ cầm kia của ngươi...”



Nghe giọng nói này, trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia lãnh đạm, quay lại nhìn về phía Phượng Thanh Linh.

Phượng Thanh Linh mà nhìn về hướng Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm với ánh mắt lửa nóng.

Thuộc tính của cổ cầm này cực kỳ phù hợp với nàng, quả thực giống như chế tạo riêng cho chính nàng.

Càng đừng nói nó là một cổ thánh binh hi hữu.

Cổ thánh binh dạng cầm thật sự quá hiếm thấy, nó không chỉ dùng riêng để nung đúc tình cảm, còn có thể xem như vũ khí đối địch có uy năng cực kỳ cường hãn.

Cho nên Phượng Thanh Linh tâm động, nhịn không được mở miệng.

“À, cho nên thế nào?” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lộ ra chút nghiền ngẫm.

“Một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm để đổi cổ cầm của ngươi.” Phượng Thanh Linh thuận miệng nói.

Một ít thiên kiêu trẻ tuổi chung quanh hít sâu một hơi.

Không hổ là truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc, tùy tùy tiện tiện đã lấy ra một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm.

Nhưng rất nhiều người nhìn nhìn Phượng Minh Kỳ Sơn trong tay Quân Tiêu Dao.

So với cổ thánh binh cổ cầm, một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm tuyệt đối không phải nhiều.

Thậm chí còn có chút khó coi.

Dù sao giá trị của cổ thánh binh cũng không phải thần nguyên tuyệt phẩm có thể cân nhắc.

Ít nhất, cũng phải dùng tiên nguyên để tính.

Nhưng mặc dù Phượng Thanh Linh là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, nàng cũng không có khả năng lấy ra bao nhiêu tiên nguyên.

Cho dù là ở Quân gia, Tiên nguyên cũng là thứ cực kỳ hi hữu khan hiếm.

“Một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm mà muốn có được cổ cầm của ta, đầu óc không tốt thì tìm người đi trị đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Hắn còn chưa chủ động gây chuyện với Vạn Hoàng Linh Sơn mà người của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng dám nhằm vào cổ cầm của hắn.

“Hừm? Ngươi biết ta là ai không?” Phượng Thanh Linh cau đôi mày liễu lại.

“Ta không để bụng, cũng hoàn toàn không có hứng thú muốn biết ngươi là ai, muốn chết thì ngươi có thể tiếp tục nhảy nhót trước mặt ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Nghe được lời này, rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đều trừng to đôi mắt.

Phượng Thanh Linh là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, với thân phận thực lực như vậy thì người bình thường không thể trêu vào được.

Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ, khi đối mặt với Phượng Thanh Linh cũng không có khả năng dùng thái độ này.

“Tìm đường chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Thanh Linh dâng lên xích viêm, nàng thật sự nổi giận.

Thân là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, nàng đi đến đâu cũng được tứ phương chiêm ngưỡng, không ai dám đắc tội nàng.

Trong mắt nàng, nàng coi trọng cổ cầm này thì đáng lý ra Quân Tiêu Dao nên vui lòng cho nàng mới đúng.

Phượng Thanh Linh trực tiếp ra tay, bàn tay ngọc phất ra, phù văn màu đỏ đậm liên tục bay lên trời, cứ như ngưng kết thành một đôi cánh phượng hoàng.

“Đó chẳng lẽ là... Chân Hoàng Đại Thần Thông?!”

Rất nhiều tuấn kiệt bốn phía đứng dậy, trong mắt lộ ra chút chấn động.

Chân Hoàng Đại Thần Thông của Vạn Hoàng Linh Sơn đứng song song với Chân Long Đại Thần Thông của Tổ Long Sào, đều là thần thông võ học đứng đầu tại Tiên Vực.

“Không đúng, có thần vận Chân Hoàng Đại Thần Thông trong đó, lại không phải Chân Hoàng Đại Thần Thông chân chính, hẳn chỉ là tán thủ phát triển ra từ nó thôi.” Ánh mắt của một ít thiên kiêu hơi có tầm nhìn chợt lập loè, sau đó nói.

Nhưng, dù chỉ là tán thủ, nhưng thi triển ra từ tay Phượng Thanh Linh thì uy lực cũng cường hãn tuyệt luân.

Càng đừng nói tu vi bản thân nàng cũng đạt tới Quy Nhất Cảnh đại viên mãn.

Với độ tuổi này mà có tu vi như vậy, Phượng Thanh Linh không thẹn với thân phận quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn.

Hết chương 121.
Chương 122

“Công tử, cẩn thận...” Tần Huyên và Thiên Cầm Nữ đều la lên thất thanh.

Nhìn thấy Thiên Cầm Nữ để ý Quân Tiêu Dao như vậy, sắc mặt Tam hoàng tử cũng càng trầm xuống.

“Trêu chọc quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, chết thế nào cũng không biết...” Tam hoàng tử lạnh lùng nói trong lòng.

Mà ngay khi trong lòng hắn ta dâng lên suy nghĩ này.

Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao lại ra tay.

Không vận dụng chiêu thức nào, chỉ vô cùng đơn giản mà đấm ra một chưởng.

Phụt!

Một chưởng của Quân Tiêu Dao va chạm với chiêu thức của Phượng Thanh Linh.

Đi kèm theo đó là một tiếng răng rắc làm da đầu người ta tê dại.

Sắc mặt Phượng Thanh Linh chợt trở nên trắng bệch.

Răng rắc!

Bàn tay ngọc phất ra của nàng ta trực tiếp bị một cự lực khủng bố đánh gãy, cốt cách tan nát.

Cả người nàng cũng bị đẩy lui, cuối cùng ầm ầm đánh lên một cột đá.

Cũng may cả tòa Tiên Quỳnh Lâu được lạc ấn đầy các pháp trận phòng ngự, nếu không thì chỉ cú va chạm này thôi đã đủ để đánh sụp nửa tòa Tiên Quỳnh Lâu.

“Sao có thể?” Đôi môi đỏ của Phượng Thanh Linh tái nhợt như tờ.

Thần diễm ráng màu quanh thân nàng đều là bị chụp tan, lộ ra chân dung.

Trên dung nhan tuyết trắng tuyệt đẹp mang theo một tia kinh hoàng.

Đừng nhìn nàng là nữ tử, thân thể thước tha, cốt cách tinh tế.

Nhưng nàng có được một chút huyết thống phượng hoàng, cường độ thân thể còn mạnh hơn một ít tu sĩ Nhân tộc chuyên về luyện thể.

Cũng bởi vậy, nàng mới giật mình, sao thân thể nhân tộc đối diện có thể khủng bố đến mức này?

Chẳng lẽ hắn cũng là Thái Cổ Hoàng tộc như nàng ta?

Quân Tiêu Dao thấy thế thì lại vô cùng đơn giản đấm ra một chưởng.

Đối đầu với Phượng Thanh Linh, hắn không cần thi triển ra chiêu thức nào, chỉ giơ tay là có thể trấn áp.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lại nâng chưởng đánh ra, Phượng Thanh Linh cắn răng.

Sự kiêu ngạo của Thái Cổ Hoàng tộc làm nàng không thể chấp nhận khuất nhục như vậy.

Cánh tay Phượng Thanh Linh có xích hà nở rộ, khí huyết lượn lờ, cốt cách cánh tay nàng bắt đầu nhanh chóng khép lại.

“Thân thể thật cường đại!”

“Nghe đồn Phượng Thanh Linh này từng tiếp nhận tẩy lễ trong Hoàng Huyết Trì ở Vạn Hoàng Linh Sơn, thân thể kinh người, vậy xem ra cũng không phải lời đồn đãi.”

Trạng thái của Phượng Thanh Linh lại làm những người ở đây kinh ngạc cảm thán.

Không hổ là truyền nhân của bất hủ đạo thống, các loại thủ đoạn, át chủ bài nhiều hơn thiên kiêu bình thường rất nhiều.

“Có tác dụng gì?” Quân Tiêu Dao hờ hững mà vô cảm nói.

“Phi Hoàng Trảo!”

Phượng Thanh Linh hóa chưởng thành trảo, một xích hà quấn quanh hoàng trảo hiện lên, xé rách không khí, phát ra tiếng động tê tê cắt tan cả gió.

Một trảo này giáng xuống, một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh bình thường sẽ lập tức bị xé nát.

Quân Tiêu Dao đưa tay tung ra quyền ấn, trực tiếp đánh văng phi hoàng trảo kia, Phượng Thanh Linh lại bị đánh bay, khụ ra một ngụm máu tươi.

Đôi mắt Quân Tiêu Dao lộ ra sắc lạnh, cánh tay phải của hắn có thần quang mơ hồ, có tiên hà quấn quanh.

Hắn thúc giục sức mạnh của một khối Đại La Tiên Cốt.

Chỉ thoáng chốc, khắp người Phượng Thanh Linh nổi da gà cả lên, một cảm giác nguy hiểm cực độ dâng lên từ trong lòng nàng.

Quân Tiêu Dao không lưu tình chút nào, tung ra quyền phong kinh thế.

Phượng Thanh Linh đưa tay tung một chiêu, vội vàng dùng pháp bảo hộ thân, đó là một tấm chắn màu vàng ròng như đôi cánh vàng khép lại.

Oanh!

Đi kèm với một tiếng chấn vang, giống như thần thiết đang giao kích.

Tấm chắn kia có phẩm giai không thấp, nhưng lại trực tiếp bị đánh cho chia năm xẻ bảy.

Phượng Thanh Linh sợ tới mức hồn bay ra thiên ngoại, cánh phượng sau lưng chấn động, trực tiếp bay lên trời, lắc mình chui vào liễn xa, vội vàng trốn đi.

Thậm chí không kịp lưu lại cả một câu tàn nhẫn.

...

Tĩnh mịch.

Tất cả thiên kiêu tuấn kiệt trên cả tầng cao nhất Tiên Quỳnh Lâu đều như thạch hóa, cả người cứng đờ.

Quý nữ Phượng Thanh Linh tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Hoàng Linh Sơn lại bị ba chiêu đánh chạy.

Nếu tin tức này truyền ra, sẽ nhấc lên chấn động không nhỏ.

Ánh mắt Thiên Cầm Nữ nhìn về phía Quân Tiêu Dao càng tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Cái miệng nhỏ của Tần Huyên cũng mở to, hiển nhiên cũng không ngờ Quân Tiêu Dao có thể mạnh đến mức này.

Sắc mặt thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội từ ngờ vực, kiêng kỵ lúc bắt đầu, hiện tại đã biến thành trầm trọng.

Hắn ta thân là thiếu chủ của thương hội, tính cách khéo đưa đẩy, cũng rất khôn khéo, biết nhân vật như vậy tuyệt đối không thể trêu chọc chút nào.

Mà Tam hoàng tử thì khác.

Hắn ta sinh ra đã cao cao tại thượng, là tồn tại hô mưa gọi gió ở Bàn Võ Thần Triều.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện đã lập tức làm cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ta tăng mạnh.

Lại nhìn thái độ của Thiên Cầm Nữ đối với Quân Tiêu Dao, Tam hoàng tử càng khó chịu đến tận xương tủy.

“Công tử, ngài còn chưa đáp lại yêu cầu nho nhỏ trước đó của Thiên Cầm Nữ?” Thiên Cầm Nữ buồn bã nói.

Điều nàng ám chỉ, tất nhiên là chuyện trắng đêm nói tình, không, là đánh đàn với Quân Tiêu Dao.

Trong lời nói lại mang theo một chút làm nũng.

Hết chương 122.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK