"Chắc không còn chuyện gì nữa. Mười người ở lại trông coi, những người khác về nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi thông qua công vụ cuối cùng, Đổng A đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài: “ Ta đi tuần tra trong thành.”
Ông ta biết nếu như ông không đi trước thì chẳng ai dám về nghỉ.
Một vị quan văn lập tức đứng thẳng người nói: “Sao có thể phiền đến phó tướng đại nhân? Chuyện nhỏ nhặt này, thuộc hạ làm là được rồi.”
Đổng A xua tay ngăn lại: "Trận chiến này quyết định vận mệnh trăm năm của đất nước, việc nào cũng là việc nước, ở thời khắc lịch sử này làm tốt bổn phận của mình chính là cống hiến to lớn cho nước nhà. Có những chuyện ta có thể làm được thì ta sẽ tự làm. "
Chúng quan viên đã sớm quen với tính cách của vị phó tướng này, biết ông ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, lại ngay thẳng cương trực, không thích xã giao. Cũng chẳng ai khuyên thêm nữa. Chỉ có mười vị quan viên ở lại trông coi, còn lại đều rời đi trước. Tuy nói là nghỉ ngời, nhưng thật chất họ không thể nghỉ ngơi, mỗi một vị quan đều còn một đống chuyện cần phải xử lý.
Lần này Trang Cao Tiện thật sự dốc toàn lực vào chiến tranh, ngay cả Bạch Vũ Quân cũng điều ra tiền tuyến, cả thành Tân An trống rỗng không người.
Đổng A việc gì cũng tự mình làm lấy, ngay cả sự vụ ở thành cũng đích thân đi tuần tra, sợ rằng tâm tư của mọi người đều đặt trên sa trường Ung Quốc, bỏ bê nội vụ trong nước.
Đại ti thủ Tập Hình Ti hành tung bí ẩn lúc này đang im lặng trấn giữ tiền tuyến Trang Mạch, đề phòng Mạch Quốc thừa cơ tiến đánh, nếu như Mạch Quốc dám có lòng gian trá, biết khó vẫn làm. Trên biên giới giáp Thành quốc cũng có quân đội chuẩn bị sẵn sàng.
Đổng A bước đi trên con đường rộng rãi thành Tân An, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Lê Kiếm Thu đi theo sau rất kiệm lời, đa phần toàn là Đổng A hỏi một câu thì hắn ta mới trả lời lại một câu.
Con đường trải dài đến tận phía xa, trong một dãy nhà chiềm vào bóng đêm đen kịt, lại có một hộ gia đình treo lồng đèn đỏ.
Ở thành phố Tân An, nơi đang đắm chìm trong không khí của quốc chiến, hai chiếc đèn lồng đỏ chào tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới có chút đột ngột.
Không hợp lúc để chúc mừng.
“Đêm nay là giao thừa.” Đổng A nói.
Trên con đường sương giăng lạnh giá, Lê Kiếm Thu “ừm” một tiếng.
Ban đêm ở thành Tân An thưa thớt ánh sao, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao.
Trăng cũng không sáng.
Đêm nay, rất nhiều hộ gia đình ở Trang quốc không được đoàn tụ.
Hầu hết những ngôi nhà đang đóng cửa cài then kia, đều có người đang tắm máu chinh chiến nơi biên cảnh Ung Quốc xa xôi. Bọn họ là cha của những đứa trẻ, là chồng của của người vợ, là con của những đấng thân sinh.
Đêm nay họ sẽ không trở về, hoặc có lẽ mãi mãi cũng sẽ không trở về nữa.
Yên lặng kéo dài, âm thanh trường ủng đạp trên thềm đá vang lên đều đều mà trầm đục.
Hai ngọn lồng đèn đỏ ấy đã xa tít phía sau lưng, cố giữ lấy không khí vui vẻ mà ngày hôm nay nên có.
Có rất nhiều sự cố chấp không đúng lúc, nhà cửa lầu gác ẩn trong màn đêm, lúc nào cũng trầm lặng.
"Kiếm Thu, ngươi theo ta được bao lâu rồi?"
Đổng A đột nhiên hỏi.
“Sau khi vào Quốc đạo viện thì vẫn luôn đi theo người.” Lê Kiêm Thu nói.
Đổng A không ngoảnh đầu, chầm rãi bước về phía trước: “Theo ta lâu như vậy, có một số chuyện ta cũng không có giấu diếm ngươi. Ngươi là người thông minh, chắc đã đoán ra được điều gì đó. Đúng chứ?”
Lê Kíếm Thu chầm chậm bước theo sau, không nói tiếng nào.
Im lặng chính là thừa nhận.
Gương mặt cương nghị của Đổng A thấp thoáng trong bóng tối, giống như những tảng đá ngầm trầm lặng trong làn sóng đêm.
“Có hận ta không?” Ông ta hỏi.
Nhưng ông ta thậm chí còn chẳng ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt của Lê Kiếm Thu, bởi vì trong chuyện này, ông ta đã sớm đã có câu trả lời.
Bước chân của Lê Kiếm Thu ngưng lại một lát, nhưng rồi vẫn tiếp tục theo sau.
Bước chân đã nặng nề hơn rất nhiều.
"Đã từng." Hắn ta nói.
"Đã từng muốn giết chết ta chưa?"
Hỏi câu này xong Đổng A lập tức lắc đầu, tự hỏi tự trả lời: "Ngươi không giết được ta."
Lại nói thêm: "Ngươi cũng chẳng có cách nào giết ta.”
Ông ta rất chắc chắn.
Cũng rất ung dung mà đi phía trước, hoàn toàn không cho rằng phía sau sẽ có gì nguy hiểm.
‘Không thể giết ta’ và ‘Cũng chẳng có cách nào giết ta”, hai ý nghĩa khác nhau.
Lê Kiếm Thu hiểu. Hắn ta không nói, nhưng bàn tay cầm kiếm đã siết chặt hơn.
“Bởi nếu đem tình yêu và hận thù của mình ra so sánh, tình yêu mà ngươi dành cho nước nhà càng lớn hơn.” Đổng A chẳng biết vì sao lại thở dài, nói: “Đây là lý do mà ta lựa chọn ngươi.”
Bội kiếm của Lê Kiếm Thu, gọi là Đào Chi.
Cành đào sẽ nở vào mùa xuân.
Đêm nay đã là đêm cuối cùng của mùa đông khắc nghiệt, ngày mai sẽ là tân xuân.
Ngày mai là tân xuân sao?
Hắn ta thế mà lại có chút lưỡng lự.
Cầm Đào Chi, cảm nhận “hơi thở” của thanh kiếm, mới cảm nhận được bản thân thật sự tồn tại.
Thành Phong Lâm trong quá khứ tựa như một cơn ác mộng, thường hay xuất hiện vào những lúc đêm vắng không người. Hắn ta vẫn thường cảm thấy bản thân chưa hề tỉnh lại, mà vẫn đang sống trong một giấc mộng giả dối.
Chỉ có Đào Chi mới khiến hắn ta chạm đến được chân thật.
“Có lẽ vậy.” Lê Kiếm Thu nắm chặt Đào Chi nói: “Có lẽ ta rất ngu ngốc, không biết đâu là đúng đâu là sai. Có lẽ linh hồn của ta không được tỉnh táo, chỉ có thể mặc cho người ta thao túng. "
Giọng điệu của hắn ta nghe ra rất buồn bã.
Đổng A không bình luận đúng sai, cũng không cho hắn ta biết là đúng hay sai, chỉ hỏi: "Có biết tại sao sư phụ không dấu giếm ngươi chân tướng mà lại cho ngươi biết chuyện này hay không?
Lê Kiếm Thu rũ mắt nói: "Không biết."
Con người Đổng A xưa nay cương trực liêm khiết, hành sự ngay thẳng, quý trọng danh dự. Tuy từ lâu đã nhận hắn ta làm đồ đệ thân truyền, luôn dẫn theo bên cạnh, nhưng vẫn thường tự xưng là “bổn tướng”, “bổn quan” , trước giờ chưa từng xưng hô “sư phụ” thân thiết như vậy.
Lê Kiếm Thu có chút không thích ứng kịp.
Đổng A vẫn đi về phía trước, vẫn giống như những khi làm nhiệm vụ bình thường, luôn luôn làm việc, luôn luôn bước đi.
Ông ta đi theo quỹ đạo vốn có của cuộc đời mình, vững vàng, kiên trì và tự chủ.
Ông ta nói: "Ta không quan tâm ngươi có hận ta hay không, trong lúc ta không có lợi ích gì cho nước nhà, ta cũng không ngại để ngươi giết ta.”
Hết chương 986.
Chương 987
“Bệ hạ và Quốc tướng đều xem Chúc Duy Ngã là tương lai, đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn. Nhưng theo ta thấy. Chúc Duy Ngã quá trọng cái tôi, chỉ có ngươi biết hi sinh. Hi sinh là một phẩm chất thiêng liêng, là cơ sở để đạt được thành tựu to lớn.”
“Kiếm Thu, chuyện lúc trước,
"Có thể ta đúng, có lẽ ta sai."
“Nhưng nếu như có một ngày cả Trang quốc chìm vào bóng tối, ngươi chính là ngòi lửa mà ta giữ gìn cho mảnh đất này.”
Lê Kiếm Thu siết chặt kiếm, không biết nên đáp lại thế nào.
Đổng A cũng không đợi hắn ta trả lời, hoặc có lẽ cũng có mong chờ nhưng lại không chờ đợi quá lâu.
“Có một việc gấp cần ngươi xử lý.”
Đổng A lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài hình chữ vuông màu đen đưa cho Lê Kiếm Thu: “Bây giờ đi đến tiền tuyến Trang – Mạch, đưa lệnh bài này cho Đại ti thủ. Hắn ta sẽ biết nên làm gì.”
Lê Kiếm Thu nhận lấy lệnh bài, vẫn chưa tiếp thu được những lời ông ta vừa nói trước đó.
Lại nghe thấy Đổng A thúc giục: "Quân tình khẩn cấp, mau đi!"
Thế là Lê Kiếm Thu từ trên mặt đất đứng lên, xoay người trên không trung, bay về hướng tiền tuyến Trang – Mạch, không bao lâu liền biến mất vào trong màn đêm vô tận.
Đổng A đứng một mình trên con đường trống trải, không bước tiếp lên phía trước.
Con đường phía trước còn rất dài, nhưng ông ta lại dừng ở đây.
"Ra đây đi." Ông ta nói.
Mây đen lặng lẽ kéo đến che khuất mặt trăng.
Đường phố tối dần.
Xung quanh càng lúc càng u ám, càng lúc càng ảm đạm.
Người thiếu niên cầm kiếm từ góc đường đi đến, cởi bỏ lớp nặc y. Yên lặng đứng nhìn bóng lưng của Đổng A.
"Chẳng hay là người ở nơi nào…”
Đổng A xoay người lại, cách con đường dài nhìn dáng vẻ người thiếu niên kia “Là ngươi."
Ông ta đã phát hiện có người âm thầm theo dõi từ sớm, nhưng lại không tìm được người đó ở đâu.
Một đối thủ xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như không đặt mục tiêu lên người ông ta, có thể sẽ gây thiệt hại nặng nề hơn cho thành Tân An.
Cho nên ông ta mới một mình đứng ra, cho kẻ đó cơ hội, để gây chú ý cho đối thủ đang ẩn trong bóng tối.
Ông ta phải tự tay giải quyết kẻ địch, lấy danh nghĩa phó tướng tự mình đảm đương nguy hiểm. Bởi vì thành Tân An bây giờ quả thực rỗng tuếch
Ông ta tự tin về năng lực của mình, nhưng cũng dự tính trước việc không may chết trận. Người mà Trang quốc có thể tin tưởng được lúc này, ngoài ông ta ra, chỉ có Đại ti thủ Tập Hình Ti. Nhìn thấy tấm lệnh bài hình vuông màu đen kia, Đại ti thủ Tập Hình Ti hẳn sẽ biết nên làm thế nào.
Trong quá trình này ông ta không hề cho Lê Kiếm Thu bất kỳ ám hiệu nào. Vì một khi đã đưa ra ám hiệu, Lê Kiếm Thu sẽ bị coi là biến số, rất có thể sẽ bị giết ngay lập tức. Ông ta biết kẻ địch vẫn luôn núp trong bóng tối, theo dõi sát sao từng hành động của mình.
Ông ta vốn có thể sử dụng Lê Kiếm Thu để chiếm tiên cơ, nhưng ông ta không muốn làm như vậy. Ít nhất, không muốn làm như vậy vì bản thân mình.
Ông ta tưởng rằng đối thủ đến từ Ung Quốc, hoặc là Mạch Quốc, thậm chí là cả Lạc Quốc, Thanh Giang Thủy Phủ cũng không phải là không có khả năng.
Không có giao ước nào có thể tin tưởng hoàn toàn được
Nhưng ông ta thật sự không ngờ người đến lại là Khương Vọng
Là Khương Vọng, đệ tử mà chính tay ông ta thu nhận vào đạo viện thành Phong Lâm.
Là thiếu niên bị huynh đệ phản bội, dùng đạo chứng tử đấu để kết thúc ân oán.
Là thiếu niên chẳng màng an nguy của bản thân, dành trọn niềm tin cho ông ta.
Là thiếu niên lầm tưởng rằng bản thân là Đạo tử Bạch Cốt Đạo, đỏ mắt nói thật với ông ta.
Khương Vọng, vẫn chưa chết.
Màn đêm nặng nề, nặng nề đến nỗi dường như muốn đổ lệch xuống.
Tưởng chừng như cả bầu trời đang chèn ép lên lòng người.
Trên con đường dài, hai kẻ từng là sư đồ, người ở đầu đường người ở cuối đường.
Có lẽ là do đêm đã quá khuya, hoắc có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh mà con đường dài đăng đẳng này tựa như vực sâu, nuốt chửng mọi ánh sáng cùng cảm xúc, khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa cách như vậy.
“Lão sư, đã lâu không gặp.” Khương Vọng nói.
Khương Vọng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên đưa ra quyết định, buông bỏ niềm vui tụ họp cùng Khương An An ở Vân Thành, buông bỏ sự náo nhiệt tươi mới, một mình lao qua ngàn dặm... Đến thành Tân An này.
Ở tử vực Phong Lâm, ở thành Cửu Giang, hắn luôn không ngừng khuyên bảo mình rằng, báo thù cần ẩn nhẫn.
Đổng A, Đỗ Như Hối, Trang Cao Tiện, bọn họ thuộc về tầng cao nhất của Trang quốc, nắm giữ quyền lực rất lớn, tu vi của bản thân rất vững chắc, muốn đối phó bọn họ không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.
Có vô số lý do để ngăn cản hắn đến đây lúc này.
Nhưng chỉ có một lý do duy nhất khiến hắn không thể không đến
Vì hận.
Vì hận thù khắc cốt ghi tâm.
Hận thù cứ gặm nhấm trái tim hắn mọi lúc, hắn không cách nào tha thứ, không cách nào buông xuống, không cách nào tiêu tan.
Trang Cao Tiện dốc quốc mà chiến, gây chấn động Tây cảnh, thu hút sự chú ý của vô số người
Nhưng hắn lại chỉ thấy Đổng Á một mình trấn giữ hậu phương
Trang Cao Tiện là Chân Nhân đương thế, còn Đỗ Như Hối có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, lúc nào bọn họ mới không có thời giờ chú ý đến phó tướng của Trang quốc?
Chỉ khi có chiến tranh liên quan đến vận mệnh của đất nước.
Cơ hội như vậy hiếm có trong đời.
Khương Vọng đã chọn làm theo trái tim mình.
Hắn không chào hỏi ai, không nói với An An, cũng không nói với Diệp Thanh Vũ. Không chỉ vì hắn đã hứa với Diệp Lăng Tiêu sẽ không làm liên lụy đến Lăng Tiêu Các nữa.
Chuyện trả thù này, hắn vốn độc hành.
Hắn phải gánh chịu mọi khó khăn và đau đớn một mình.
Nhờ có nặc y, hắn có thể tự do đi lại trong Văn Hoa Các. Sự hận thù cho hắn đủ kiên nhẫn, đủ nhẫn nại để chờ cơ hội, đợi giây phút Đổng A đơn độc một mình.
Lần đầu tiên hắn quan sát Đổng A từ góc độ này, quan sát người thầy duy nhất mà hắn thừa nhận cho đến bây giờ.
Hắn chờ Đông Á giải quyết công việc, chờ Đông Á dạy dỗ Lê Kiếm Thu, chờ Đông Á rời khỏi Vạn Hoa Các...
Doãn Quan đã thêm thủ đoạn vào nặc y nên sẽ không bị người ta dễ dàng khám phá ra. Nhưng trong quá trình di chuyển, khó tránh khỏi có sơ hở. Đổng A có lẽ đã phát hiện ra hắn vào những lúc đó.
Không sao.
Khi đơn độc đối diện, Khương Vọng vốn cũng không có ý định che giấu.
Hắn không muốn khi giết Đổng A, Đổng A còn không biết tại sao mình chết hay bị ai giết.
Bây giờ, trong đêm trừ tịch, trên con phố dài trong màn đêm đen kịt.
Sau một năm, cuối cùng hắn cũng được gặp lại Đổng A.
Hết chương 987.
Chương 988
Tòa thành dưới chân này là nơi hắn từng hướng về. Trong vô số đêm dài ở thành đạo viện, hắn đương nhiên đã từng tưởng tượng qua, một ngày kia khi tu hành có thành tựu, nội thì tham gia triều đình xử lý quốc sự, ngoại thì canh giữ một phương, tạo phúc cho bá tánh.
Tất nhiên hắn đã tưởng tượng khi mình mặc quan phục của Trang quốc sẽ trông uy nghiêm lẫm liệt thế nào...
Thời tuổi trẻ khinh cuồng, tinh thần phấn chấn kia…
Những thứ đã từng tưởng tượng kia, đều đã tan vỡ hết.
Tan vỡ trong cơn ác mộng kia.
Là sự ngây thơ mà vô số lần giật mình thức dậy lúc nửa đêm, cũng không bao giờ có thể quay trở lại!
Đây là lần đầu tiên hắn đến thành Tân An, khác với tình cảnh mà hắn từng tưởng tượng.
Nhưng đây là hiện thực, là một phần tàn khốc của cuộc đời.
Khương Vọng sớm đã học cách đối mặt với nó.
Vì vậy, hắn cầm kiếm, tay rất vững, vẻ mặt rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Đổng A.
Đổng A vẫn tỏ vẻ bình thản, kiên nghị, nghiêm túc, như thể không có gì có thể lay chuyển được ông ta, cũng chẳng có yếu tố nào có thể làm thay đổi được thái độ của ông ta.
"Phải, đã rất lâu rồi." Đổng A nói.
Mây ngày càng dày, ánh trăng đã khuất đi xa, đêm đen mịt mù không một ánh sao.
Sắp mưa rồi. Khương Vọng nghĩ.
Cũng chẳng còn lời nào nữa. Khương Vọng biết tại sao mình đến, Đổng A cũng biết tại sao hắn đến.
Cho nên tiến lên.
Hai người đứng ở hai đầu phố, chào nhau một tiếng. Sau đó cất bước, đồng thời tiến lên.
Không khí bị phá vỡ.
Họ bắt đầu chạy.
Thân hình di chuyển quá nhanh chỉ nhìn thấy được dư ảnh.
Chân giẫm lên gạch lát, tạo ra những vết lõm nhỏ.
Bang! Bang! Bang!
Những tiếng vang như chỉ còn âm thanh tồn tại.
Sức mạnh bắn ngược cùng sức mạnh tiến lên liên tục chồng chất, một hơi thở vẫn chưa qua, hai người đã lao vào nhau!
Quyền đối quyền, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trong mắt Đổng A, Khương Vọng chẳng nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự nghiêm túc.
Mà trong mắt Khương Vọng, Đổng A chỉ thấy một mối thù huyết hận.
Hai người đứng vững giữa con phố dài, từ sau lưng họ, gạch lát đã vỡ ra từng mảnh, hai bên cũng có vết nứt chạy dài. Chỉ có nơi họ đứng là vẫn còn nguyên vẹn.
Tam Muội Chân Hỏa vọt ra, lao tới nắm đấm của Đổng A.
Đổng A vung tay, ngọn lửa không có tắt, thay vào đó ông ta đã bị đốt cháy một nửa nắm tay!
Tay trái dựng thẳng thành đao, trực tiếp cắt đứt cánh tay phải của mình.
Cánh tay bị nhiễm Tam Muội Chân Hỏa vẫn còn lăn trên mặt đất.
Nhưng cánh tay bị đứt lìa của Đổng A nhanh chóng sinh thịt, giãn nở, trưởng thành và hồi phục.
Vừa mới giao phong, cả hai bên đều sử dụng thần thông của mình!
Soạt!
Một đường kiếm quang rực rỡ lóe sáng.
Đêm nay vốn không có trăng nhưng nó như trở thành một vầng trăng sáng.
Không phải trăng trên trời, mà là trăng ở nhân gian.
Kiếm quang chiếu vào ánh trăng, mềm mại vô cùng nhưng không thể nào trốn tránh!
Trước đó, Khương Vọng chưa từng sử dụng một kiếm này, nhưng khi nhìn thấy Đổng A, một kiếm này tự nhiên lại hiện lên trong lòng.
Kiếm này tên là Tương Tư.
Không ai không thưởng trăng, không ai không tương tư.
Nhưng thanh kiếm của Khương Vọng không phải sự tương tư nhập cốt của tình nhân, mà là sự hận thù kéo dài vô tận. Vĩnh viễn giống như vầng trăng sáng, cho đến khi chết mới thôi!
Vô số đêm, hắn nhìn lên vầng trăng sáng, nhưng lại chỉ nhìn thấy yết hầu của Đổng A.
Thù hận lớn lên trong vô số đêm, khiến hắn không thể có được một giây phút bình yên.
Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Triệu Lãng, Ngụy Nghiễm, Hoàng A Trạm, Đường Đôn, Tiêu Thiết Diện... những người ở thành Phong Lâm vốn dĩ không nên chết!
Đối với Đổng A mà hắn từng tín nhiệm, từng tôn trọng, ngưỡng mộ, thanh kiếm này là tất cả tình cảm và tất cả ngôn từ của hắn.
Lấy đồ thí sư, nghĩ đã quá lâu rồi!
Từng kính phục bao nhiều, về sau càng thù hận bấy nhiêu.
Đây là "tương tư" của thanh kiếm Trường Tương Tư này.
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, Đổng A liền cảm nhận được hết nỗi đau cùng dày vò trong lòng Khương Vọng, không cần phải nói ra, tất cả đều hiện diện trên kiếm này.
Khương Vọng không chỉ hận Đổng A, mà còn hận chính mình. Hắn căm hận bản thân vì đã tin nhầm người, thất bại trong việc cứu thành Phong Lâm nơi hắn lớn lên, biến quê hương hắn trở thành nơi chết chóc vĩnh viễn.
Hận người, hận chính mình. Những hận thù này đè nặng trong lòng Khương Vọng. Để cho hắn không vui, lúc nào cũng cau mày, tích uất ức cả đời!
Đây là một thanh kiếm cực kỳ tuyệt đẹp, nhưng nó cũng là một thanh kiếm cực kỳ nặng.
Đối mặt với thanh kiếm này, Đổng Á vung tay phải lên, rút ra một cây thước sắt.
Thước này rất thẳng, trang trọng và uy nghiêm.
Một bên màu đen, một bên màu trắng. Có sự phân biệt rõ ràng, giới hạn chặt chẽ.
Đây là Lưỡng Giới Thước, được nuôi dưỡng bởi quyền uy hình sự của Trang quốc, là danh khí quốc gia.
Phân định thiện ác, phân rõ đúng sai, phân biệt đục trong, phán định sống chết.
Thước sắt được dựng lên, giống như một lưỡi dao sắc bén, chặn đứng kiếm quang giống như vầng trăng sáng kia.
Đồng thời như đang chất vấn, tra khảo nội tâm.
Hành hung trên đường, có nên không?
Mưu sát kẻ địch, có nên không?
Đồ đệ giết thầy, có nên không?
Một thước địch kiếm, đồng thời năm ngón tay trên bàn tay trái của Đông Á mở rộng, ấn về phía mặt đất.
Suốt con phố dài, những chồi cây bật ra khỏi mặt đất, đập vỡ cả gạch lát, nhanh chóng phát triển, trồi lên. Tất cả các sản phẩm bằng gỗ, xe đẩy, giá kệ nằm rải rác trên con phố dài... ngoại trừ cửa ra vào và cửa sổ của các ngôi nhà hai bên được cố tình tránh ra, những vật dụng bằng gỗ còn lại đều bị biến dạng.
Cự thụ phá thổ, gai nhọn đâm loạn.
Chỉ trong chốc lát.
Trời đất như ngục gian, trong xanh như lồng lộng.
…
Đêm của Ung quốc không giống như đêm của Trang quốc, con người trên thế giới này đều có những nỗi buồn và niềm vui riêng.
Sau khi phủ Lĩnh Bắc bị phá hủy, phủ Nghi Dương là tuyến phòng thủ quan trọng nhất ở phía nam của Ung quốc.
Tỏa Long Quan ở phủ Nghi Dương từng là cửa ải hiểm yếu đầu tiên của Ung quốc. Kể từ khi lãnh thổ của Ung quốc vượt qua dãy núi Kỳ Xương và mở rộng đến Trang địa, cửa ải hiểm yếu này đã mất đi ý nghĩa chiến lược của nó.
Sau khi Trang Thừa Càn khai phá đất đai và lập quốc, Tỏa Long Quan đã lấy lại được chút giá trị, nhưng nó vẫn không được quá coi trọng. Phần lớn tinh lực phòng thủ biên giới của Ung quốc kỳ thực vẫn đặt hết vào tuyến phòng thủ được xây dựng xung quanh dãy núi Kỳ Xương.
Chỉ đáng tiếc vào ngày 29 tháng 12, nó đã bị đột kích và tiêu diệt bởi đội quân do Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh của Trang quốc chỉ huy. Biên phòng phía nam vốn hao phí một lượng lớn nhân lực, vật lực không thể phát huy được giá trị liền bị tan rã.
Hết chương 988.
Chương 989
Cũng may Tỏa Long Quan dù gì cũng có lịch sử của nó, các bức tường thành, trận văn vẫn còn đó, nó đã chống lại được làn sóng tấn công thứ hai của đại quân Trang quốc, chờ được đến khi Hàn Ân đến.
Vào lúc này, ý đồ chiến lược của Trang quốc đã rất rõ ràng.
Trang Cao Tiện ngự giá thân chinh, khuynh quốc mà chiến, dốc hết toàn bộ thẻ đánh bạc vào một lần, không có ý định đánh một trận chiến kéo dài với Ung quốc. Thay vào đó, muốn một trận tốc chiến tốc thắng, khi phần lớn tiềm lực chiến tranh của Ung quốc không thể huy động được, trực tiếp băng qua dãy núi Kỳ Xương, đánh thẳng một mạch, đánh đến phủ Thiên Mệnh của Ung quốc.
Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, hai đội quân tinh nhuệ nhất được bố trí tiên phong, như những mũi tên lao về phía trước, trong khi quân đội bình thường ổn định trận tuyến phía sau và ấn định chiến thắng.
Khi bắt đầu, quả thật đã đạt được thành quả chiến đấu rất sáng chói, phòng tuyến biên giới phía nam Ung quốc trực tiếp bị đánh phá, phủ Lĩnh Bắc cũng bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Kết quả của trận chiến này khiến Lạc quốc và Kinh Quốc đưa ra quyết định dứt khoát, xuất quân tấn công vào, đẩy Ung quốc đến bờ vực.
Nếu như Trang quốc có thể hoàn thành chiến lược đã lập, trực tiếp xâm nhập Ung quốc, đánh thẳng vào trước phủ Thiên Mệnh, thậm chí không cần đập tan, thế lực xung quanh sẽ xông lên ăn thịt lão quái thú này.
Ung quốc cũng nhìn thấy điều này, nên thái thượng hoàng Hàn Ân nhiều năm không màng chính sự mới phá quan xông ra, một thân một mình đến Tỏa Long Quan để chặn binh phong của Trang quốc trước.
Sau đó, mới tập hợp quân đội các nơi, chiến một trận với Trang Cao Tiện tại Tỏa Long Quan.
Vào giờ phút này, ý nghĩa chiến lược của Tỏa Long Quan là vô cùng quan trọng. Không chỉ vì phía sau ải này chỉ còn là một vùng đất bằng phẳng, đã không còn nơi nào hiểm trở để phòng thủ, nên khi một khi bị công phá, vùng nội địa giàu có nhất, mềm yếu nhất của cả Ung quốc sẽ bị lộ trước kẻ thù.
Mà còn là vì có Hàn Ân ở đây.
Đối mặt với cuộc đột kích của Trang quốc, Hàn Ân một mình đến Tỏa Long Quan, thể hiện sự nhạy bén nhìn thấu thế cục và sự dũng cảm phi phàm, quả nhiên đã tạm thời ngăn chặn được binh phong của Trang quốc, đã chứng minh được minh vẫn là vị chủ nhân của Ung quốc ngăn cơn sóng dữ kia.
Nhưng cũng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Trang Cao Tiện cũng là Chân Nhân đương thế, lúc này còn tập trung ba mươi vạn quân tại Tỏa Long Quan, một khi phá ải, sẽ có cơ hội rất lớn giết chết Hàn Ân.
Ngược lại, Hàn Ân cũng dùng tính quan trọng của mình để cầm chắc đại quân Trang quốc dưới Tỏa Long Quan. Một khi các đội quân cần vương đến từ khắp nơi trên đất nước tụ lại phía trước quan ải, có khi không chỉ có thể đánh đuổi quân đội Trang quốc trở lại phía nam của dãy núi Kỳ Xương, mà thậm chí còn có thể thảo phạt đến tận thành Tân An
...
Trời đã vào đêm, nhưng đèn treo khắp chiến trường, đêm sáng như ban ngày.
Cuộc giao tranh dưới Tỏa Long Quan chẳng thể kết thúc được trong chốc lát, lực lượng quân trận hùng hậu lần lượt tấn công quan ải hiểm yếu, đại trận ở Tỏa Long Quan rung chuyển. Ánh sáng chói lọi của Đạo thuật cùng máu thịt bắn tung tóe vào nhau, đao kiếm và xương cốt đối kháng mãnh liệt, mỗi một giây phút đều có một số lượng lớn binh lính tử trận.
Trên một bục cao được dựng tạm thời, Trang Cao Tiện mặc hoa phục, nhìn xuống chiến trường. Quốc tướng Đỗ Như Hối, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, chủ tướng Đoạn Ly của Cửu Giang Huyền Giáp, Chủ tướng Hạ Bạt Đao của Bạch Vũ Quân đứng phía sau hắn ta.
"Họ Diêu kia nói cái gì? Không có động tĩnh gì sao?" Trang Cao Tiện thuận miệng hỏi.
Đỗ Như Hối lắc đầu: "Sau khi Hàn Ân xuất quan, ông ta liền cắt đứt liên lạc với chúng ta. Chắc là sẽ không phản nữa đâu."
Trang Cao Tiện chẳng tỏ rõ thái độ nói: "Cũng là chuyện có thể nghĩ đến, lão bất tử đó tích uy quá lâu, khiến đám công hầu như bọn họ còn ngoan hơn cả chó."
“Phải.” Đỗ Như Hối nói: “Hàn Ân chưa đổ máu, không ai dám động.”
“Phải nghĩ cách khiến ông ta chảy máu.” Trang Cao Tiện lẩm bẩm một mình.
Tình hình trước mắt của Trang quân bây giờ đang rất tốt, nhưng những người thuộc cao tầng đang dứng trên bục này đều hiểu, trên thực tế thế cục đã bắt đầu có biến hóa. Cuộc tấn công bất ngờ này của đại quân Trang quốc tất nhiên đã được lên kế hoạch rất lâu, nhưng việc ngoài ý muốn là, nó đã không đạt được mục tiêu chiến lược hoàn chỉnh.
Hàn Ân quá quyết đoán, dám đến phủ Nghi Dương một mình, thống hợp binh lực để bảo vệ Tỏa Long Quan, điều này nằm ngoài dự đoán của họ.
Mà nếu vẫn chậm chạp không hạ được Tỏa Long Quan, bọn họ sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy của cuộc chiến tránh với Ung quốc, từng bước từng bước lâm vào thất bại và diệt vong.
Đỗ Như Hối di chuyển bước chân, lập tức biến mất ở trên đài cao.
Những người trên bục cao chẳng có phản ứng gì, bọn họ đã quen với cảnh này.
Một lúc sau, Đỗ Như Hối bước ra ngoài không trung lại rơi xuống bục cao, trên người bê bết một ít máu, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tám vị hầu tước của Ung quốc, bây giờ đã có hai người tiến vào Tỏa Long Quan, chí ít có ba người đang trên đường đi."
Một công tám hầu của Ung quốc đều là cường giả Thần Lâm Cảnh. Hoài Hương Hầu Diêu Khải là một trong số đó. Ông ta cũng là hầu gia duy nhất bị Đỗ Như Hối lay động nhưng thái độ cũng chẳng rõ ràng.
Nhưng việc Hàn Ân đột nhiên xuất quan, đích thân chặn quân của Trang quốc ở Tỏa Long Quan, thể hiện sự quyết doán và dũng phách.
Khiến Diêu Khải cũng ngay lập tức trở nên kiên quyết.
Trang quốc chỉ có Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh là cường giả Thần Lâm, lúc này, dựa vào ưu thế của đại quân tiến sát biên giới, còn có thể ép đánh vào Tỏa Long Quan, một khi đại quân các nơi của Ung quốc hợp lại, tình hình sẽ không thể lạc quan.
Trang Cao Tiện không có nửa phần lo lắng, thay vào đó, hắn ta xoa nhẹ lòng bàn tay, khen một tiếng: "Hàn Ân phá ải xông ra, chỉ một thân một mình thủ thành, thế là thiên hạ cần vương, quả thực là khí tượng của hùng chủ."
Hoàng Phủ Đoan Minh cầm quan đao đứng ở bên cạnh, lặng thinh chẳng hề lên tiếng, giống như một ngọn núi sừng sững. Tuy hắn là thống soái tối cao của quân đội Trang quốc, nhưng ngoại trừ chiến sự, rất ít khi ông ta phát biểu ý kiến trước mặt Đỗ Như Hối và Trang Cao Tiện.
Không giống với việc phô bày vẻ bất hòa với Đỗ Như Hối khi trước, kỳ thực Hoàng Phủ Đoan Minh thực sự ngưỡng mộ Đỗ Như Hối.
Hết chương 989.
Chương 990
“Đó là ai thế?” Trang Cao Tiện đột nhiên hỏi.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn ta, liền thấy trước bức tường phía bên trái Tỏa Long Quan là một vị tướng quân với bộ râu quai nón to tướng, khuôn mặt vô cùng dũng mãnh.
Nhiều lần hắn ta lao lên tường thành rồi bị đánh hạ, nhưng ngay sau đó hắn ta lại lao lên, hoàn toàn không màng sống chết. Khí huyết trên đỉnh đầu xông lên trời, tụ lại như làm khói dày đặc. Rõ ràng chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh, nhưng lại biểu hiện ra khí thế của cấp bậc Nội Phủ.
Thế nên đã thu hút được sự chú ý của người khác trong số hàng ngàn hàng vạn quân mã này.
Đại trận của Tỏa Long Quan đang đối kháng với lực lượng quân trận của Trang quốc, đối với những binh lính xông lên lẻ tẻ này, chỉ có thể lựa chọn bỏ qua.
Hoàng Phủ Đoan Minh quét mắt nhìn một lượt, nhướng mày nói: "Mặc quân phục Cửu Giang Huyền Giáp."
Đoạn Ly lập tức lên tiếng: "Khởi bẩm bệ hạ, người này chính là Đỗ Dã Hổ tướng quân của Cửu Giang Huyền Giáp!"
"Không tệ."
Trang Cao Tiện gật gật đầu, không nói gì nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều biết nam nhân tên Đỗ Dã Hổ này đã lọt vào mắt của quốc chủ, nếu trận này không chết, hắn sẽ có tiền đồ vô lượng ở Trang quốc.
…
Khác với thành Tân An mây đen bao phủ, cũng không giống với Tỏa Long Quan ban đêm vẫn sáng như ban ngày, phía bắc Ung quốc được bao phủ trong ánh trăng ảm đạm.
Không đến nỗi không thấy được gì nhưng cũng rất khó để thấy rõ mọi vật.
Đương nhiên, đối với tu sĩ siêu phàm mà nói thì tầm nhìn hiện tại không phải là vấn đề khó giải quyết gì.
“Chỉ là một Trang quốc nho nhỏ yếu hèn, dựa vào đánh lén mà lập quốc, cũng dám lớn tiếng sao? Đợi đến khi Đại Ung của ta ra tay, một bàn tay cũng có thể hủy diệt các ngươi!”
Một vị lão giả râu dài tức giận mắng, trong tay cầm một thanh kiếm Thanh Phong, bốc lên lửa xanh cuồn cuộn, một mình đấu với ba đối thủ. Lấy một địch ba, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
Lão ta giết đến vui vẻ, râu tóc bay tán loạn, liên tục ép sát. Ba tu sĩ Trang quốc đang vây công lão ta liền lùi lại, dựa vào nhau mới không lập tức bại trận.
Vào chính lúc đó, bỗng nhiên tiếng gió rít gào, một con cự mãng màu xanh bò đến sau lưng lão giả, mở to cái miệng rộng, lộ ra răng nanh dữ tợn.
Nó đến rất nhanh, nhưng mà lão giả không thèm để ý. Chỉ thấy lão ta xoay người lại chém một kiếm, thế tới như cuồng phong bão táp, phản công mãng xà.
“Lão già kia đừng có càn rỡ, ngươi xem đây là ai!” Một tu sĩ trẻ tuổi khuôn mặt ngây ngô, kiếm trong tay đang để ngang trước cổ một nữ tử.
Nhưng có thể vì chưa quen uy hiếp người khác, lời nói ra cũng do người khác dạy cho, giọng nói tu sĩ trẻ tuổi này khô khốc, thân thể cũng rất cứng nhắc.
Nữ tử bị y uy hiếp kề kiếm vào cổ khàn giọng gào khóc: “Cha!”
Lão giả râu dài vừa mới đánh lui cự mãng, thân hình vừa chuyển, xoay người lại: “Hồng Nhi!”
Giọng lão ta run rẩy hỏi: “Đám A Ninh đâu?”
Lão ta đã sớm để mấy đệ tử mang theo con gái của mình cùng nhau chạy trốn, còn lão ta ở lại chém giết đám người Trang quốc. Nhưng lúc này lão ta không dám tưởng tượng, không muốn tin.
Nữ tử tên Hồng Nhi kia vừa kinh vừa sợ, gào khóc nói: “Đám A Ninh đều bị giết chết cả rồi!”
Tu sĩ trẻ tuổi đang uy hiếp nàng ta dường như cũng rất khẩn trương, cứng ngắc hô lên: “Lão già, ngươi nhanh bó tay chịu trói đi, nếu không ta sẽ, ta sẽ…”
Lão giả dựng đứng râu tóc, tức giận không kìm được: “Đám các ngươi là đồ vô sỉ, uổng là siêu phàm! Chỉ biết dùng người nhà để uy hiếp thôi sao? Các ngươi không có người nhà, không có lương tri sao?”
Ngay lúc này, cự mãng màu xanh kia đột nhiên há mồm, một bóng người nhanh như chớp bay ra, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng!
Trong không khí xuất hiện sóng lớn, lập tức bao vây lão giả lại.
Lão giả vừa nhấc trường kiếm lên, nước liền như dây thừng trói chặt cổ tay lão ta lại, không thể động đậy.
Đạo nguyên trong cơ thể dâng lên, chỉ muốn bùng nổ.
Một cánh tay xuyên qua nước, cầm lấy cổ của lão ta, sau đó bẻ một cái!
Lão giả râu dài lập tức tắt thở, lúc chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, không chịu nhắm mắt.
Kẻ hạ sát thủ này, rõ ràng mạnh hơn so với lão ta, nhưng đầu tiên sai người vây công, sau đó sai người đến uy hiếp, còn mình thì ẩn thân đánh lén!
Thật sự rất vô sỉ!
Nước tản đi, hiện ra một tu sĩ thanh niên dáng vẻ nho nhã, ánh mắt tĩnh lặng.
Thi thể của lão giả râu dài chán nản ngã xuống.
“Cha!”
Nữ tử tên là Hồng Nhi thoát khỏi sự khống chế của tu sĩ trẻ tuổi, bổ nhào lên trên thi thể của lão nhân khóc rống lên.
Tu sĩ thanh niên khuôn mặt nho nhã kia nhẹ nhàng bay xuống, tùy tay chưởng một cái liền giết chết nữ tử này, khiến cho tiếng khóc tiếng la của nàng ta im bặt.
Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô của tu sĩ kia, khinh thường nói: “Ngay cả một nữ tử đã bị phế bỏ đạo nguyên mà cũng không khống chể nổi sao? Giang Lưu Nguyệt, có phải ngươi không muốn sống quay về nữa!”
“Lâm sư huynh.” Giang Lưu Nguyệt cúi đầu, hơi sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn chính là sự bất an và thống khổ của lương tâm: “Ta cảm thấy, chúng ta không nên dùng người nhà của lão ta…”
“Lâm” sư huynh lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi có ý nghĩ và thái độ như vậy, xem ra Lâm Chính Nhân ta nên gọi ngươi hai chữ sư huynh mới đúng!”
Giang Lưu Nguyệt bối rối nói: “Ta… ta chỉ là…”
“Đồng tình? Thương hại? Tinh thần nghĩa hiệp?” Lâm Chính Nhân trở tay thu hồi mãng xà màu xanh, hóa thành một cái roi dài, quấn trên tay, lạnh lùng nói: “Hai quân giao chiến, chỉ quan tâm đến thắng bại, không phân thiện ác! Hành động lần này, trừ sạch đạo huân của ngươi. Nếu còn có lần sau thì liền cút cho ta.”
Quân đội Trang quốc mặc dù một đường đánh vào phủ Nghi Dương, đánh đến dưới Tỏa Long Quan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được những khu vực đã đánh hạ này. Đại quân chủ lực tấn công Tỏa Long Quan, phần lớn đệ tử đạo viện phân tán, tiêu diệt những lực lượng bản xứ chống cự ở phủ Nghi Dương, phủ Lĩnh Bắc.
Khác với quân đội giao chiến, thứ mà đệ tử đạo viện phải đối mặt phần lớn là chiến đấu quy mô nhỏ.
Quân đội Trang quốc lần này tập kích quá mức bất ngờ, phủ Lĩnh Bắc có rất nhiều lực lượng cơ bản không thể tập hợp, cũng đã bị đại quân đánh bại. Bây giờ có rất nhiều tu sĩ phân tán khắp nơi, chống cự yếu ớt.
Còn lúc này chủ lực hai nước Trang Ung đang đại chiến ở Tỏa Long Quan, vì đảm bảo hậu phương an toàn, nên những người này nhận lệnh tiến hành càn quét những… chướng ngại vật kia, xóa sạch mọi loại chống cự.
Chuyện mà Lâm Chính Nhân nhịu trách nhiệm, chính là chuyện này.
Hết chương 990.