Một ít người tầm bảo nghe được tin tức này, tròng mắt đã sắp sửa trợn lồi ra.
Bọn họ nói là tầm bảo, nhưng kỳ thật cũng là cách Vạn Cổ Táng Thổ rất xa, chỉ hoạt động ở khu vực giáp ranh.
Còn Quân Tiêu Dao là muốn chân chính tiến vào Vạn Cổ Táng Thổ.
Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Đậu xanh rau má, Thần Tử Quân gia là một kẻ hung ác, nếu như hắn có thể còn sống đi ra, đó quả thực…”
Rất nhiều người tò mò đi theo phía sau của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý.
Rốt cuộc, một ngày sau.
Quân Tiêu Dao ngồi trên phi chu, dừng lại ở hư không.
Hắn nhìn về khoảng không phía xa, khẽ nhíu mày.
Phóng mắt nhìn lại, kia tựa như một mảnh không gian hỗn độn, quả thực giống như là một cái thế giới khác.
Âm phong tối đen từ trong hư không thổi qua, thỉnh thoảng xuất hiện từng vệt khe nứt không gian.
Một mảnh địa vực tối đen có thể thấy được mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện theo chỗ sâu bên trong hư không.
Sương mù đen che phủ xung quanh, khiến cho người ta không nhìn rõ được.
Rõ ràng bây giờ đang là ban ngày, nhưng phía địa vực rộng lớn vô biên kia lại là một mảnh tối mờ.
Tiếng âm phong thổi qua như là quỷ thần gào khóc.
Cái khác không nói, chỉ là luồng không khí này thôi đã có thể khiến người ta nhượng bộ lui binh rồi.
Nếu như nhát gan, nói không chừng sẽ còn bị dọa đến tè ra quần.
“Đây chính là Vạn Cổ Táng Thổ sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm thì thầm.
“Đó chỉ là một góc của Vạn Cổ Táng Thổ mà thôi, cả Vạn Cổ Táng Thổ, phạm vi vô cùng rộng rãi, đồng thời tiếp giáp rất nhiều Tiên Vực.”
Lúc này, bên trong hư không, một bóng dáng áo xám xinh đẹp tuyệt mỹ hiển hiện đi ra, chính là A Cửu.
Nàng lên tiếng giải thích cho Quân Tiêu Dao.
“Ồ, có ý tứ, ngược lại làm cho ta càng ngày càng hiếu kỳ.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
Đối diện với Vạn Cổ Táng Thổ mà người thường vừa nghe tới đã mặt mày biến sắc này, thần thái của Quân Tiêu Dao vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn kèm theo vẻ hiếu kỳ.
“Thiếu chủ, dựa vào thực lực của A Cửu, nếu như tiến vào Vạn Cổ Táng Thổ thì sẽ dẫn tới một ít đại nhân vật của Táng Thổ chú ý, để không cản trở thiếu chủ tìm kiếm Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo, A Cửu chỉ có thể ở lại bên ngoài.” A Cửu nói.
Cũng không phải nàng không muốn bảo vệ Quân Tiêu Dao tiến vào Táng Thổ. Mà là nếu như nàng đi cùng với Quân Tiêu Dao tiến vào bên trong thì sẽ lập tức thu hút sự chú ý từ rất nhiều sinh linh Táng Thổ có lực thực khủng bố.
Quân Tiêu Dao tự nhiên không thể nào ung dung thanh thản đi tìm Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo được.
“Ta vốn dự định tự mình tiến đến.” Quân Tiêu Dao cười cười, cũng không bận tâm.
“Nếu như thiếu chủ ở bên trong Vạn Cổ Táng Thổ gặp phải nguy hiểm tính mạng, A Cửu sẽ ngay lập tức phát giác ra, đến lúc đó A Cửu nhất định tiến vào Táng Thổ, dốc hết tính mạng cũng phải bảo hộ thiếu chủ chu toàn.”
Tuy giọng điệu A Cửu bình thản nhưng lại mang theo một thái độ không thể nghi ngờ.
Hiển nhiên, cho dù nguy hiểm như Vạn Cổ Táng Thổ cũng không thể ngăn cản A Cửu bảo vệ Quân Tiêu Dao.
“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao chân thành nói.
Mặc dù hắn biết, A Cửu là dựa trên mặt mũi phụ thân Quân Vô Hối của hắn mới bảo vệ hắn như vậy.
Nhưng Quân Tiêu Dao sẽ làm cho A Cửu biết.
Hắn, đáng giá đi theo!
Quân Tiêu Dao không hề chần chờ, không hề do dự, bước thẳng vào Vạn Cổ Táng Thổ!
A Cửu ngóng theo bóng dáng Quân Tiêu Dao dần dần biến mất ở trong âm phong.
Nàng nhìn ra Táng Thổ xa xa, ánh mắt hơi có chút thất thần.
“Trong Táng Thổ, có một sợi khí tức của chủ thượng…”
“Còn có hắn, vẫn còn thủ vững ở trong Táng Thổ sao?”
A Cửu hơi thất thần, nhớ tới rất nhiều hồi ức quá khứ.
Bát Bộ Chúng Thần Vương, uy hiếp Tiên Vực, quần hùng tránh lui!
Về phần nơi xa, sau khi những đám người đang âm thầm rình mò này thấy Quân Tiêu Dao chính thức tiến vào Vạn Cổ Táng Thổ rồi, cũng phát ra các loại cảm thán.
Có khâm phục, có tán thưởng, có xem kịch, có nguyền rủa, cũng có thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người ở đây đều biết.
Nếu như Quân Tiêu Dao không đi ra khỏi Vạn Cổ Táng Thổ, vậy liền đại biểu thời đại này đã mất đi một vị cường giả vô địch đứng ở đỉnh cao nhất.
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao rốt cuộc ra khỏi.
Vậy thì… thần thoại vô địch của Quân Tiêu Dao, sợ là sẽ lần nữa kéo lên đến một điểm rất cao, đạt tới độ cao mà một người trẻ tuổi đồng trang lứa khó có khả năng với tới.
…
Ngay lúc đám người ở ngoại giới còn đang nảy sinh ý nghĩ khác biệt về lựa chọn của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại chuyên tâm vào trước mắt.
Âm phong vô cùng vô tận, từ chỗ sâu bên trong hư không vô định thổi tới.
Chỉ là một sợi cũng đủ để dễ dàng xé rách nhục thân của cường giả Thần Hỏa Cảnh.
Cảm nhận thần hồn của Quân Tiêu Dao cực kỳ nhạy bén, có thể sớm lẫn tránh rất nhiều hung hiểm.
Nhưng dù vậy, Quân Tiêu Dao cũng không phải thần, không có khả năng tránh đi hết thảy cửa hiểm.
Ví dụ như hiện tại, bốn phương tám hướng, ước chừng có khoảng ba luồng âm phong thổi quét mà đến, phong tỏa không gian bốn phía Quân Tiêu Dao.
Dưới loại tử cục này, cường giả Thần Hỏa Cảnh còn phải vẫn lạc.
Nét mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình thản như cũ.
Hắn vung một tay lên, một bộ áo giáp cổ xưa hiện ra, bảo hộ thân thể của hắn.
Những âm phong này quét lên trên cổ giáp, khiến cho thứ này tóe ra vô số phù văn huyền ảo cổ xưa.
Bộ cổ giáp này chính là bảo vật hộ thân mà ngoại công Khương Đạo Hư đưa cho hắn.
Bảo bối của một vị Vô Thượng Chí Tôn đưa ra, có thể nghĩ đến cường đại hiếm có cỡ nào.
Hơn nữa đồ mà Khương Đạo Hưu đưa tặng, còn không chỉ là như thế.
Quân Tiêu Dao đã tiến vào Táng Thổ, đương nhiên đồ tốt gì của Khương Đạo Hư đều phải mang lên cho Quân Tiêu Dao, bảo vệ hắn chu toàn.
Rốt cuộc, dưới bảo hộ của kiện cổ giáp này, Quân Tiêu Dao đã chạy ra khỏi khu vực âm phong hư không, chân cuối cùng cũng đáp lên trên mặt đất.
Phóng mắt nhìn lại, cho dù là Quân Tiêu Dao, trong mắt cũng hiện lên một chút giật mình.
Đây là một mảnh đất chôn xương rộng lớn mênh mông.
Hết chương 386.
Chương 387
Mặt đất khắp nơi đều là do xương cốt màu trắng dày đặc trải thành.
Xương cốt của cự thú vô danh, như là gò núi nhô lên.
Đây là một mảnh tuyệt địa tĩnh mịch người sống chớ đến, vô cùng khiếp người, nơi nơi đều có vẻ quỷ dị.
Quân Tiêu Dao lại có thể cảm giác được, phiến thiên địa này tràn ngập tử khí, cơ bản không giống như chỗ ở của sinh mệnh.
Ngay cả khí huyết dồi dào của Thái Cổ Thánh Thể của hắn cũng khó thể tương dung với khí tức của cùng phương thiên địa này.
“Đây là nơi chôn xương ở bên ngoài Vạn Cổ Táng Thổ sao?” Quân Tiêu Dao thì thào.
Bên ngoài Vạn Cổ Táng Thổ là một nơi chuyên chôn xương, có vô tận hung hiểm.
Mà lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đã đạt đến chỗ đánh dấu, Vạn Cổ Táng Thổ, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu.”
Mắt Quân Tiêu Dao sáng lên.
Hắn rất hiếu kỳ, ở bên trong Vạn Cổ Táng Thổ này có thể đánh dấu được đồ tốt gì?
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đánh dấu ban thưởng sáu sao, miễn dịch pháp lực!”
Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống rơi xuống.
Quân Tiêu Dao cảm giác được, từ trong chỗ sâu, một cỗ năng lực đang gia trì ở trên người mình.
“Miễn dịch pháp lực ư?” Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên vẻ khó hiểu.
Hắn bỗng nhiên thò tay ra, gộp chỉ thành kiếm, một sợi pháp lực kiếm mang nhô lên, sau đó điểm về phía mình.
Nhưng một màn kỳ dị đã phát sinh.
Một sợi pháp lực kiếm quang kia, vậy mà lại mai một biến mất vô thanh vô tức, tựa như chưa từng xuất hiện.
Một dòng tin tức chảy vào bên trong não hải của Quân Tiêu Dao.
Hắn cũng hiểu được hàm nghĩa của miễn dịch pháp lực.
Đây cũng không phải công pháp thần thông gì, mà là một loại năng lực đặc thù.
Miễn dịch hết thảy pháp lực công kích.
Đương nhiên, loại miễn dịch này có tính hạn chế, chỉ có thể có tác dụng ở mức độ nhất định trong cùng phạm vi.
Ví dụ như có một vị Chí Tôn ra tay thì cho dù Quân Tiêu Dao có miễn dịch pháp lực cũng không có khả năng đỡ được một chiêu của Chí Tôn.
Kế đó, Quân Tiêu Dao lại thí nghiệm một chút.
Hắn dùng một chiêu Lục Đạo Luân Hồi Quyền tự đánh về phía mình.
Kết quả vòng thứ nhất, vậy mà cũng hoàn toàn miễn dịch.
Lục Đại Luân Hồi Quyền cường đại cỡ nào, chính là một trong những chiêu thức át chủ bài của Quân Tiêu Dao.
Kết quả miễn dịch pháp lực lại có thể hoàn toàn miễn dịch với lực lượng cường hãn này, khiến cho người ta phải giật mình.
Tiếp đó, Quân Tiêu Dao lại thi triển ra thần thông Nhân Vương Ấn, Binh Phạt Quyết, Thiên Thần chi Mâu vân vân.
Tiếp tục bị miễn dịch pháp lực hóa giải.
Thẳng đến cuối cùng, Quân Tiêu Dao lại lần nữa thi triển ra Lục Tiên Kiếm Quyết, cuối cùng miễn dịch pháp lực mới mất đi hiệu lực, bị phá giải.
Mà trong khoảng giữa này, cách bao nhiêu chiêu rồi nhỉ?
Có thể nghĩ được, ở thời điểm đối địch, nếu như Quân Tiêu Dao tế ra loại năng lực miễn dịch pháp lực này thì kẻ địch sẽ tuyệt đối mơ hồ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Loại năng lực hiếm có này, phóng mắt nhìn khắp Tiên Vực đều rất hiếm thấy, người bình thường tuyệt đối không gặp đến.
“Có ý tứ, loại năng lực miễn dịch pháp lực này, tuy rằng bây giờ không phải vô địch tuyệt đối, nhưng vào lúc đối chiến lại sinh ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.”
Quân Tiêu Dao rất hài lòng với lần đánh dấu này.
Hơn nữa hắn còn từ tin tức truyền tải bên trong não hải biết được, loại năng lực miễn dịch pháp lực này có thể tăng lên theo thực lực cấp bậc của Quân Tiêu Dao.
Đến lúc đó, liệu miễn dịch pháp lực có thể biến thành vạn pháp bất xâm chân chính hay không?
Nếu như thật sự có thể tu luyện đến trình độ vạn pháp bất xâm nghịch thiên như vậy thì sẽ khiến cho Quân Tiêu Dao bẩm sinh đứng ở thế bất bại.
Nếu như bị ngoại giới biết được loại năng lực nghịch thiên này, tuyệt đối sẽ dấy lên chấn động tận trời.
“Thứ tốt.” Quân Tiêu Dao cảm thán.
Hệ thống thế này là muốn hắn một đi không trở lại trên con đường vô địch đây mà.
Sau khi hơi điều chỉnh lại một phen, Quân Tiêu Dao lại lần nữa lên đường.
Có loại năng lực miễn dịch pháp lực nghịch thiên này, hành trình của hắn ở Vạn Cổ Táng Thổ lần này lại vững vàng hơn không ít.
Quân Tiêu Dao tiếp tục ở mảnh đất chôn xương này tiến lên.
Trên đường đi, Quân Tiêu Dao gặp phải một ít bạch cốt sinh linh kỳ lạ.
Nói là sinh linh thì có lẽ không đúng, bởi vì bọn chúng giống như dã thú, hoàn toàn có trí tuệ, hơn nữa hình dáng khác nhau.
Có hình bò, có hình sói, còn có loại hình người.
Quân Tiêu Dao ra tay, dùng chúng nó kiểm tra đo lường miễn dịch pháp lực của mình.
Tiện đà phát hiện, những bạch cốt sinh linh này, hình như là đang vận dụng một loại năng lượng tử khí.
Đương nhiên, loại năng lượng này khởi lên cũng không khác pháp lực cho lắm, chỉ là khí tử vong âm u nồng đậm bao phủ.
Rất hiển nhiên, loại năng lượng tử khí này có quan hệ với quy tắc thiên địa của Vạn Cổ Táng Thổ.
Chẳng qua miễn dịch pháp lực vẫn có hiệu quả, nên chỉ trong nháy mắt Quân Tiêu Dao đã đánh chết những bạch cốt sinh linh này.
Nhưng về sau, Quân Tiêu Dao lại gặp phải một số ít bạch cốt sinh linh cường đại đến nỗi khiến cho người ta khiếp sợ.
Ví dụ như có một con Bạch Cốt Thiên Thú, cánh rậm màu trắng như đám mây che trời, quả thực y hệt một tòa thành lũy lơ lửng trên không. Khí tức tuyệt đối đạt tới cảnh giới Thánh Chủ.
Còn có một con Bạch Cốt Cự Nhân, thân cao vạn trượng, thẳng nhập trời cao tối đen, khí tức đã đạt tới cảnh giới chuẩn Chí Tôn.
Đối diện với những tồn tại này, Quân Tiêu Dao theo quy tắc thu liễm một thân khí huyết sinh cơ, trực tiếp rời đi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao A Cửu không có theo hắn đi vào.
Dựa vào sinh khí mạnh mẽ này của A Cửu, phỏng chừng còn chưa có chân chính xâm nhập vào Vạn Cổ Táng Thổ thì đã bị bạch cốt sinh linh cường đại của vùng đất chôn xương phát hiện ra rồi.
Qua mấy ngày sau, Quân Tiêu Dao rốt cuộc đã ra khỏi vùng đất chôn xương.
Cuối cùng hắn cũng xem như chân chính bước lên Vạn Cổ Táng Thổ.
Phóng mắt nhìn tới chính là một mảnh đất đen kịt.
Bầu không khí vẫn khiếp người như cũ, giữa thiên địa vẫn như cũ trộn lẫn tử khí dày đặc.
Một thân khí huyết này của Quân Tiêu Dao quả thực không hợp với phiến thiên địa này.
“Thảo nào Vạn Cổ Táng Thổ được xưng là cấm khu sinh linh, đây quả thực không phải địa phương con người lưu lại.” Quân Tiêu Dao tự nhủ.
Hết chương 387.
Chương 388
Với khí huyết Thái Cổ Thánh Thể cường hãn của hắn mà còn cảm thấy hơi khó chịu, chớ đừng nói chi là người bình thường.
Những thiên kiêu kia, e là chỉ đứng ở chỗ này thôi cũng sẽ lập tức cảm thấy khó chịu, tiếp theo trở nên suy yếu.
Cũn chỉ có loại Thái Cổ Thánh Thể này của Quân Tiêu Dao mới có thể kháng trụ lại cỗ tử khí bên trong thiên địa này.
“Nên đi đâu đây, không có đầu mối.” Quân Tiêu Dao thầm than.
Vạn Cổ Táng Thổ, đối với ngoại giới mà nói vô cùng thần bí, cho nên cũng không có quá nhiều ghi chép, chớ nói chi là tài liệu cặn kẽ.
Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Mà ngay tại lúc Quân Tiêu Dao hoàn toàn không có mục đích đi tới, ở trên bầu trời bên ngoài chỗ cách Quân Tiêu Dao mấy trăm dặm, một con Khô Lâu Cự Điểu cực lớn bay qua vòm trời.
Phía trên Khô Lâu Cự Điểu có một đám sinh linh tương tự nhân loại đang đứng.
Ở chính giữa là một cặp hoa tỷ muội dáng vẻ giống nhau đến tám phần.
Trên người hai nàng đều mặc váy dài màu xanh nhạt, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp dị thường.
Liếc mắt nhìn thoáng qua không khác gì thiếu nữ Nhân tộc bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, da thịt của đôi hoa tỷ muội này tái nhợt khác thường, quả thực trắng đến kỳ lạ, cơ bản không có một chút màu sắc hồng nhuận của da người sống.
Bên trong cơ thể của các nàng cũng có một luồng tử khí dày đặc bao phủ.
Đặc biệt là muội muội, luồng tử khí bên trong cơ thể lại càng mạnh mẽ không gì sánh được, đều đã sắp sửa tràn ra đến.
“Tiểu Tuyết, chờ qua hai ngày nữa, chúng ta lập tức có thể đến Âm Dương Hồn Đàm rồi, đến lúc đó cộng thêm viện trợ của Cổ Xi đại ca, giúp ngươi đoạt được một quả Âm Dương Thần Quả, không thành vấn đề.”
Tỷ tỷ nhìn muội muội một cách ân cần.
Muội muội khẽ cười, sắc mặt lại càng trắng hơn.
Ở bên cạnh, vị kia là sinh linh tên Cổ Xi, chính là một vị nam tử trẻ tuổi, dung mạo chỉ có thể miễn cưỡng nói tạm ổn, một cái mũi ưng dài, thoạt nhìn có vẻ hơi âm u.
Hắn nhìn sang đôi hoa tỷ muội này, cười nói: “Thương Nguyệt, muội yên tâm, có ta trợ giúp, nhất định sẽ giúp Thương Tuyết có được Âm Dương Thần Quả.”
Nghe được lời Cổ Xi nói, tỷ tỷ Thương Nguyệt lộ ra một chút ý cười nhẹ.
Thực lực của Cổ Xi, ở thế hệ trẻ tuổi Âm Minh Vực đủ để xếp vào trước mười.
Lần này có Cổ Xi tương trợ, đoạt được một quả Âm Dương Thần Quả có lẽ không có vấn đề quá lớn.
Ở bên cạnh còn có mấy vị lão giả, đều đến từ cùng một thế lực gia tộc với đôi hoa tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết này. Trên mặt bọn họ lại có vẻ hơi lo lắng.
Cạnh tranh ở Âm Dương Hồn Đàm lần này có vẻ như hơi khốc liệt.
Mà đúng lúc này, một đám sinh linh phía trên Khô Lâu Cự Điểu đều cảm giác được ở nơi xa có một lực lượng khí huyết sinh cơ dồi dào.
“Đó là cái gì, lực lượng sinh cơ thật mạnh, chẳng lẽ là thiên tài địa bảo có chất chứa sinh cơ xuất thế?”
Mắt một vị lão giả lộ ra sắc thái khác thường.
Bên trong đôi mắt màu u lam xinh đẹp của Thương Nguyệt hiện một tia mừng rỡ.
Nếu như có thể đạt được thiên tại địa bảo ẩn chứa sinh cơ, nói không chừng có thể làm cho triệu chứng bệnh của Thương Tuyết chậm lại.
“Đi xem một chút!”
Khô Lâu Cự Điểu vỗ cánh, bay vút về phía trước.
Mà cùng lúc đó, bước chân của Quân Tiêu Dao đột nhiên dừng lại.
Hắn cảm giác được ở khoảng không nơi xa có tử khí hùng hậu đang di chuyển đến.
“Hả? Chẳng lẽ là… sinh linh bên trong Táng Thổ sao?” Quân Tiêu Dao nhìn ra xa xa.
Trên bầu trời đen tối của Táng Thổ, một đầu cốt lâu cự điểu to lớn đang vung cánh bay, để lại một phiến âm ảnh.
Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía đầu cốt lâu cự điểu đó
Người bình thường nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ hoảng sợ mất hồn.
Nhưng thần sắc của Quân Tiêu Dao chìm xuống, vẻ mặt không thay đổi.
Dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ gặp được Táng Thổ sinh linh, chi bằng tiếp xúc trước một chút, cũng có cái hiểu đại khái đối với Vạn Cổ Táng Thổ.
Cốt lâu cự điểu hạ xuống, bên trên có đứng một đạo sinh linh hình người.
Khi đám người Thương Nguyệt nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Là người… là người sống?”
Đám người Thương Nguyệt và Cổ Trùng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ còn cho rằng là thiên tài địa bảo có bao hàm sinh mệnh tinh khí xuất thế.
Bởi vì cỗ sinh cơ mạnh mẽ đó, quá hùng hồn rồi.
Thương Nguyệt cũng không thể ngời, cỗ sinh cơ mạnh mẽ này lại là một người.
“Ngoại giới sinh linh?” Một vị lão giả đánh giá Quân Tiêu Dao.
Tên mặt mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng, giống như đang xem động vật ở sở thú vậy.
Mà Quân Tiêu Dao cũng đang đánh giá bọn họ.
Đám sinh linh hình người này, mỗi một người đều là da tái nhợt, không giống da người sống, toàn thân bám đầy tử khí.
Nếu như Quân Tiêu Dao nhắm mắt lại, thận chí không thể cảm nhận được hô hấp hoặc sự ấm áp của bọn họ.
Giống như một cỗ thi thể lạnh như băng.
Nhưng bọn họ cũng giống như những sinh linh bình thường, có thể di chuyển, có sự sống và có thể tu luyện.
Điều này làm cho Quân Tiêu Dao cảm thấy hiếu kỳ.
Thế giới này đích thực không thiếu cái lạ.
Song liên tưởng đến thiên địa quy tắc của Vạn Cổ Táng Thổ.
Sinh ra Táng Thổ sinh linh như thế này dường như cũng không phải là điều khó hiểu.
“Ngươi đến từ ngoại giới?” Thương Nguyệt mở miệng hỏi dò.
Khuôn mặt nàng ta nhìn Quân Tiêu Dao cũng có chút ngạc nhiên.
Nàng ta sinh ra ý chí trong Vạn Cổ Táng Thổ, cũng chưa từng thấy người đẹp trai như vậy.
Sinh linh trong Táng Thổ, đa số rất xấu xí và quái lạ, giống như hiện trường vụ tai nạn xe hơi, nhìn không chịu nổi.
Thiếu nữ dung mạo giống như Thương Nguyệt và Thương Tuyết đã coi là cực phẩm khó thấy rồi.
Ngay cả loại dung mạo như Cổ Trùng này ở bên ngoài có thể nói là miễn cưỡng cho qua. Nhưng ở trong Táng Thổ đều được tính là mỹ nam không tồi.
Do gặp được dung mạo của Quân Tiêu Dao mang đến cho đám người Thương Nguyệt sự chấn kinh và ngoài ý muốn.
Người chưa nhìn thấy biển lớn, không biết biển lớn bao nhiêu.
Người chưa từng gặp Quân Tiêu Dao, không biết đẹp trai là gì.
Hết chương 388.
Chương 389
Không chỉ là Thương Nguyệt, ngay cả muội muội Thương Tuyết cũng nhìn dại ra rồi.
Thậm chỉ là Cổ Trùng, trong mắt cũng khó tránh lộ ra một tia ganh tị.
Nghe thấy lời mời của Thương Nguyệt, Quân Tiêu Dao gật đầu nói: “Ta quả thực là từ Tiên Vực tiến vào.”
“Tu vi của ngươi mới Thông Thiên Cảnh, lại có thể vào được Táng Thổ.” Thương Nguyệt cảm thấy có chút mơ hồ.
Trong mắt nàng ta tu vi của Quân Tiêu Dao có chút thấp quá rồi.
Quân Tiêu Dao cũng thăm dò được thực lực của đôi hoa tỷ muội phía trước lại đạt đến Thần Hoả Cảnh.
Còn có vị nam tử trẻ bên cạnh lại đạt đến Thần Hoả Cảnh hậu kỳ.
Cảnh giới của Quân Tiêu Dao trong thế hệ trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực đã thuộc đỉnh cấp rồi.
Ngoài một vài cổ đại quái thai, cốt nhục đại đế, cổ hoàng ấu tử chưa xuất thế kia ta, hắn có thể coi là người có tu vi cao nhất.
Mà trong Táng Thổ, tuỳ tiện gặp một vài sinh linh trẻ Táng Thổ, lại có tu vi cao hơn cả hắn.
Song Quân Tiêu Dao cũng từng nghe qua, những sinh linh nhìn như trẻ tuổi trong Táng Thổ, có khả năng đã chôn vùi trong đất trên trăm nghìn năm.
Cho nên tu vi cao cũng là có nguyên nhân.
Đến mức vài vị lão giả kia chính là ở Hư Thần và Chân Thần Cảnh.
“Ngươi đi nhầm vào Táng Thổ à?” Thương Nguyệt tiếp tục hỏi.
Đây là lần đầu tiên các nàng gặp được người ngoại giới, nên có chút hiếu kỳ.
Nhìn thấy Thương Nguyệt giống như là không có địch ý, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hắn còn cho rằng sinh linh trong Táng Thổ đều là hung thần ác độc, nhìn thấy sinh linh ngoại giới sẽ giết ngay.
“Ta tự tiến vào tìm Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo.”
Quân Tiêu Dao một bên nói, một bên quan sát khuôn mặt đám người Thương Nguyệt.
Nếu như các nàng biết thông tin của Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo nhất định sẽ có phản ứng.
Nhưng để cho Quân Tiêu Dao có chút thất vọng là đám người Thương Nguyệt lại lắc đầu nghi hoặc.
Xem ra đẳng cấp của đám người Thương Nguyệt còn quá thấp, chưa tiếp xúc được với loại đồ vật hiếm có đó.
Quân Tiêu Dao cũng không có nản lòng, hắn cũng không có kỳ vọng tìm một chút là có thể thấy.
Lúc này, Cổ Trùng kia lại nói một câu không vui: “Ngươi mới tu vi Thông Thiên Cảnh đã vội vàng đến Vạn Cổ Táng Thổ, thật không biết chữ chết viết như thế nào à.”
Cổ Trùng có ý với đôi hoa tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết.
Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao tự nhiên khiến trong lòng hắn sản sinh ra nguy cơ.
Quân Tiêu Dao liếc nhìn Cổ Trùng một cái.
Lẽ nào hắn cho rằng, bản thân sẽ có hứng thú với cỗ thi thể?
Thương Nguyệt và Thương tuyết tuy là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng về bản chất cũng chỉ là đào từ dưới đất lên mà thôi.
Khẩu vị của Quân Tiêu Dao cũng không có nặng như thế.
Nhìn thấy sự miệt thị của Quân Tiêu Dao đối với mình, ánh mắt của Cổ Trùng càng lạnh.
Nói thật, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, Cổ Trùng thật sự muốn luyện hoá Quân Tiêu Dao.
Cỗ khí huyết dồi dào đó khiến cho Cổ Trùng không thể không động lòng.
Ở Vạn Cổ Táng Thổ, sinh cơ chi vật vô cùng hiếm có.
Trên một vài khía cạnh mà nói, Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao chính là vật có sinh có khí huyết nhất.
Thương Nguyệt cũng nghĩ tới điều này, sau đó nói với Quân Tiêu Dao.
“Ý ngươi là hiện tại ta ở trong Vạn Cổ Táng Thổ chính là một miếng thịt của Đường Tăng, người người đều muốn cắn một miếng?” Quân Tiêu Dao nói.
Thương Nguyệt lọ ra vẻ nghi hoặc, nàng ta không biết thịt của Đường Tăng là có ý gì.
“Các ngươi lẽ nào không muốn ăn thịt ta sao, hơn nữa nàng ta hình như cơ thể còn có vấn đề đi.”
Quân Tiêu Dao nở một nụ cười đầy thâm ý, nhìn Thương Tuyết.
Nhìn thấy ánh mắt của Quân Tiêu Dao, Thương Tuyết nhìn về phía Thương Nguyệt, đôi mắt to u lam đầy sự yếu ớt lại hiếu kỳ.
Nghe được Quân Tiêu Dao một câu đã nói ra tình trạng cơ thể của Thương Tuyết, Thương Nguyệt cũng hiểu ra rồi, vị công tử đến từ ngoại giới này rất thông minh.
Trong đầu nàng ta chợt nghĩ ra một cách, mở miệng nói: “Chúng ta cũng không muốn công tử làm việc gì, nhưng trong Táng Thổ đích thực còn có rất nhiều sinh linh không thích người ngoại giới, bọn chúng có thể gây ra phiền phức cho công tử.” Thiên tài.
“Cho nên?” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn có thể đoán được, Thương Nguyệt dường như có một vài ý nghĩ đối với hắn.
Đương nhiên không phải là ý nghĩ kỳ quái gì.
Mà là ý muốn lợi dụng.
Nhưng vừa khéo, Quân Tiêu Dao cũng muốn lợi dụng Thương Nguyệt, sơ bộ tìm hiểu Vạn Cổ Táng Thổ.
“Cho nên, công tử cần phải che đậy chuyển hoá sinh cơ dồi dào của bản thân, vừa hay Thương Nguyệt có một cách.”
“Ồ? Cách gì?” Quân Tiêu Dao cười.
“Âm dương thần quả.” Thương Nguyệt nói.
“Âm dương thần quả.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Sau đó, Thương Nguyệt cũng giải thích cho hắn, Âm dương thần quả có năng lực chuyển hoá sinh cơ trên cơ thể hắn thành tử khí.
Như thế, Quân Tiêu Dao có thể hoàn mỹ tiến vào Táng Thổ, chuyên tâm tìm kiếm mục tiêu của mình, sẽ không chịu phải sự làm phiền của sinh linh Táng Thổ.
Mà đám người Thương Nguyệt lần này, vừa hay phải đi Âm Dương Hồn Đàm, tranh đoạt Âm dương thần quả.
Không thể không nói, đây quả thật là thứ mà trước mắt Quân Tiêu Dao đang cần.
Nếu không hễ hành động thì có sinh linh Táng Thổ quấy rối, cũng thật là phiền phức rồi.
“Công tử, thực lực của ngươi như thế nào?” Thương Nguyệt thuận miệng hỏi.
“Cũng tạm được, miễn cướng vô địch một đời.” Quân Tiêu Dao thành thật nói, không mang nửa phần lừa dối.
Sau khi nghe được lời này, Cổ Trùng và Thương Nguyệt đều đơ người.
Thương Nguyệt còn tốt, không có lộ ra dị dạng gì.
Ngược lại Cổ Trùng lại không nhịn được mà cười lên.
“Ha ha, là Thông Thiên Cảnh lại dám coi bản thân là vô địch một đời, đây chính là sự bỉ ổi của sinh linh ngoại giới.” Cổ Trùng chế diễu nói.
Nhưng sau khi hắn vừa nói xong.
Mắt hắn xạm lại.
Một cái bạt tai, lực đạo vô cùng thâm hậu tát vào mặt hắn.
Bịch một tiếng !
Nửa mặt của Cổ Trùng bị tát bay, gò má sụp đổ tan tành, tử khí bộc phát.
Cả người hắn xoay tại chỗ 360 độ, sau đó ngã trên mặt đắt,
Xương khắp người như vỡ vụn, phát ra tiếng răng rắc khó chịu.
“Một cỗ thi thể sống mà thôi, thật coi mình là cọng hành à? ”
Ngữ khí của Quân Tiêu Dao lạnh lùng, thần thái cao cao tại thượng, thu tay lại.
Hắn không có bởi vì bản thân đến Vạn Cổ Táng Thổ mà kiêng dè bất kỳ ai.
Nên bá đạo vẫn nên bá đạo!
Nên kiêu ngạo vẫn nên kiêu ngạo!
Hết chương 389.
Chương 390
Quân Tiêu Dao đã dưỡng thành đạo tâm vô địch, bất luận là ở đâu cũng sẽ không có khả năng bị áp chế.
Mà cả người Cổ Trùng đều là như mơ vậy, nằm trên mặt đất chưa thể hồi tỉnh lại.
Toàn thân hắn rụng rời, cảm giác như bị một bức tượng hoang cổ đè xuống đất vậy.
Gò má của Cổ Trùng sụt xuống một nửa, xương cốt nát vụn, nhìn xấu xí hơn trước kia.
“A… mặt của ta, khuôn mặt anh tuấn của ta!” Cổ Trùng gào thét, hai tay ôm mặt, trong lòng căm phẫn.
Quân Tiêu Dao nghe được lời này sắc mặt càng trở lên cổ quái.
Hắn chưa từng nhìn thấy một người trơ trẽn như vậy.
Đôi tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết cũng có chút giật mình nhìn Quân Tiêu Dao.
Cổ Trùng không phải là tiền bối bình thường gì, bản thể của hắn ta là một con quỷ hiêu, thực lực cường đại.
Trong thế hệ trẻ tuổi của Âm Minh vực cũng có thể xếp trong top 10.
Đương nhiên, cái gọi là thế hệ trẻ tuổi trong Táng Thổ, tuổi tác thực sự cũng trên trăm nghìn tuổi rồi.
Chỉ là so với các sinh linh Táng Thổ cổ lão mà nói bọn chúng được coi là trẻ tuổi mà thôi.
Mà Quân Tiêu Dao chỉ tuỳ tiện xuất một cái tát, lại làm cho Cổ Trùng thê thảm như vậy.
Đây có chút vượt qua dự tính của Thương Nguyệt.
Lúc trước Quân Tiêu Dao nói bản thân là vô địch cùng thế hệ ở Tiên vực ngoại giới.
Tuy rằng Thương Nguyệt không lên tiếng chế giễu nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ là hắn đang nói khoác mà thôi.
Quân Tiêu Dao có thể tiến vào Táng Thổ, đại biểu rằng hắn đích thực có bản lĩnh, nhưng nếu như nói vô định thế hệ thì cũng có chút nói quá rồi.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Cổ Trùng thê thẳm như thế.
Thương Nguyệt cảm thấy, cho dù Quân Tiêu Dao nói khoác, nhưng lai lịch cũng rất bất phàm, rất có thể là truyền nhân của thế lực bất hủ ở ngoại giới.
“Sinh linh ngoại giới trơ trẽn, ngươi dám đánh lén ta?”
Đôi mắt Cổ Trùng loé lên tia lạnh lẽo, toàn thân trào dâng tử khí, như thể sắp ra tay.
Hắn ta không cho rằng Quân Tiêu Dao lợi hại, chỉ cho rằng Quân Tiêu Dao đánh lén hắn ta nên mới chiếm được tiện nghi.
“Thật muốn chết à?” Quân Tiêu Dao nheo mắt lại.
Lúc này, Thương Nguyệt bước về phía trước chặn hai người lại.
“Đều dừng tay đi.”
Nhìn thấy Thương Nguyệt ngăn lại, Cổ Trùng hừ lạnh.
Thương Nguyệt quay về hướng Quân Tiêu Dao nói: “Chúng ta đúng là có mắt như mù, công tử có thể một mình tiến vào Táng Thổ, quả nhiên có chỗ bất phàm, không biết công tử có cảm thấy hứng thú với Âm Dương Thần Quả này không?”
“Đó là đương nhiên.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Hắn cần dùng Âm Dương Thần Quả để chuyển hoá khí huyết của Hoang Thiên Thánh Thể.
Nếu không, Quân Tiêu Dao hắn lộ liễu quá rồi.
Tuy hắn từ trước tới nay chưa từng điệu thấp, nhưng cũng không muốn đi đến chỗ nào cũng bị người ta theo dõi.
Điều này cũng không có lợi cho việc tìm kiếm Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo.
“Về việc tìm kiếm Âm Dương Hồn Đàm này, công tử có thể đi cùng chúng tôi, nếu như có nhiều Âm Dương Thần Quả, công tử có thể nhận được một quả.” Thương Nguyệt nói.
Quân Tiêu Dao gật đầu.
Hắn biết, Thương Nguyệt muốn lợi dụng hắn tranh giành Âm Dương Thần Quả.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng đang lợi dụng Thương Nguyệt tìm hiểu Vạn Cổ Táng Thổ.
Sau đó, Quân Tiêu Dao đồng hành cùng Thương Nguyệt.
Hắn phải tìm kiếm nhiều tin tức hơn.
Cổ Trùng thì một mặt che dấu, nhưng có Thương Nguyệt ở đó, hắn cũng không thể làm gì Quân Tiêu Dao.
“Hừ, một nhân tộc ngoại giới Thông Thiên Cảnh, có năng lực gì đi tranh đoạt Âm Dương Thần Quả?” Cổ Trùng hừ lạnh nói.
Hắn không tin với năng lực của Quân Tiêu Dao có thể tranh phong với các thiên kiêu khác của Táng Thổ.
Thương Nguyệt cũng không biết thực lực thật sự của Quân Tiêu Dao rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng thêm một người thì thêm một phần sức mạnh.
Hơn nữa nhìn Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên rồi, cho người ta ấn tượng vô cùng thần bí.
Nói không chừng hắn có thể mang đến sự kinh hỷ cho Thương Nguyệt?
Lại nói đến tình trạng của Thương Tuyết đã không thể kéo dài nữa rồi, nhất định phải lấy được Âm Dương Thần Quả.
Sau đó, Quân Tiêu Dao cũng cưỡi lên đầu cốt lâu cự điểu này.
Hắn cũng muốn nghe ngóng một vài tin tức có liên quan đến Vạn Cổ Táng Thổ từ Thương Nguyệt.
Sau khi hỏi thăm, Quân Tiêu Dao đối với Vạn Cổ Táng Thổ cũng được coi là hiểu biết.
Cả Vạn Cổ Táng Thổ phạm vi cực kỳ rộng lớn.
Thậm chí Thương Nguyệt cũng chưa từng đi quá xa.
Cả Vạn Cổ Táng Thổ chia làm thập vực.
Mỗi một vực sẽ do một vị Táng Hoàng phụ trách.
Gọi là Táng Hoàng, thực ra chính là tên gọi của Vô thượng Chí Tôn cường giả trong Vạn Cổ Táng Thổ.
Đặt ở ngoại giới, chính là sự tồn tại cấp bậc Chí Tôn Lão Tổ.
Thương Nguyệt các nàng ở vực này, gọi là Âm Minh Vực, trong thập vực cũng được tính là một vực tương đối hoang vu.
Đôi tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết này từ khi sinh ra ý thực đã bị người khác đào lên, cũng chưa từng rời khỏi Âm Minh Vực.
Các nàng đều đến từ Thương gia.
Thương gia là một gia tốc có tiếng trong Âm Minh Vực, có cường giả Thánh Nhân Vương Cấp toạ trấn.
Mà lần này, các nàng đi Âm Dương Hồn Đàm, chính là một nơi cơ duyên của của Âm Minh Vực.
Trong đó sinh trưởng một gốc Âm Dương Thần Thụ hiếm thấy, vạn năm kết quả một lần.
Mỗi lần kết quả đều hấp dẫn đến một vài thế lực của Âm Minh Vực đến tránh cướp.
Để tránh các thế lực tranh đấu tổn thất quá lớn, cho nên các phương đã quy định, để việc tranh đoạt Âm Dương Hồn Đàm trở thành nơi lịch luyện của thế hệ trẻ tuổi.
Thương Nguyệt và Thương Tuyết chính là chuẩn bị đi Âm Dương Hồn Đàm.
Vì để đề phòng sự cố, các nàng còn lôi kéo thiên kiêu top 10 của Âm Minh Vực Cổ Trùng này.
Mà nguyên nhân.
Chính là bởi vì muội muội Thương Tuyết.
Nàng có Âm Sát Thể hiếm thấy.
Loại thể chất này, nếu như có thể khống chế thì uy lực sẽ cực kỳ mạnh, thành tựu sau này sẽ không thấp.
Nhưng nếu như không thể không chế, để tử khí bạo phát, vậy thì cơ thể của Thương Tuyết sẽ trực tiếp tan vỡ, tiêu tán trong thiên địa.
Mà Âm Dương Thần Quả có thể điều hoà Âm Sát Tử Khí trong cơ thể của Thương Tuyết.
Cho nên lần này, Thương Nguyệt nhất định phải có được Âm Dương Thần Quả, nếu không e rằng Thương Tuyết sẽ không chịu được nữa.
“Âm Sát Thể?” Quân Tiêu Dao đánh giá Thương Tuyết.
Khuôn mặt của Thương Tuyết giống hệt chị của nàng, rất thanh tú, đôi đồng tử xinh đẹp của nàng ta có màu xanh lam nhạt, làn da trắng như tuyết.
Nếu gạt một thân tử khí của nàng ta sang một bên, nàng ta quả thực không khác gì một thiếu nữ nhân tộc ở ngoại giới.
Hết chương 390.