Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126

Theo thời gian từng ngày trôi qua, cách ngày Võ Minh Nguyệt chọn phò mã cũng càng ngày càng gần.

Thế lực khắp nơi giống như trăm sông đổ về một biển, hội tụ tới hoàng đô thần triều.

Phía chân trời, có một hàng cổ thú phi hành lôi kéo liễn xa, nổ vang nghiền áp vòm trời.

Trên liễn xa có cắm cờ xí Quân gia.

Động tĩnh này hấp dẫn vô số thế lực tứ phương chú ý.

“Là Hoang Cổ Quân gia tới!”

“Quả nhiên Quân gia đã tới, vị Thần Tử kia có ở trong đó không?”

“Thần Tử Quân gia hàng phục Cửu Đầu Sư Tử coi như tọa kỵ, nhưng sao lại không nhìn thấy?”

“Không phải thật sự không tới đó chứ?”

Rất nhiều người nhìn thấy đoàn xe của Quân gia, đều lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Mọi người biết Thần Tử Quân gia dùng Cửu Đầu Sư Tử để kéo xe.

Nhưng hiện tại, cũng không nhìn thấy tung tích của Cửu Đầu Sư Tử đâu cả.

Trong liễn xa, các Tự Liệt gồm Quân Trượng Kiếm đang ngồi thảo luận.

“Hẳn Thần Tử đã tới hoàng đô rồi đúng không?” Quân Trượng Kiếm nói.

“Chắc là vậy, nhưng hẳn công tử có suy tính của mình, chúng ta đừng đi quấy rầy ngài ấy.” Quân Linh Lung nói.

Nàng vốn cao nhã thanh khiết, biết Quân Tiêu Dao một mình xuất phát trước thì tất nhiên có bố trí nào đó, không tiện dẫn bọn họ theo.

“Không sai, sao chung ta có thể hiểu được tâm tư của Thần Tử.” Quân Tuyết Hoàng nói.

“Hừ, chỉ là lời nói của Quan Quân Hầu kia thật làm người khó chịu, là ai cho hắn dũng khí khiêu khích công tử?”

Trong đôi mắt Quân Vạn Kiếp có lôi quang đan chéo, giọng điệu có vẻ rất khinh thường.

Hắn thừa nhận, Quan Quân Hầu thật sự không yếu, nhưng muốn nghiền áp Quân Tiêu Dao thì là nằm mơ giữa ban ngày.

“Một vai hề nhảy nhót mà thôi, đến lúc đó Thần Tử tùy tiện ra tay cũng có thể trấn áp.” Quân Tuyết Hoàng nói.

Bọn họ đều có tự tin cực độ đối với Quân Tiêu Dao.

...

Hoàng đô cửa thành.

“Đứng lại, ngươi trùm kín mít như vậy làm gì, bỏ mũ choàng xuống để chúng ta kiểm tra.” Hộ vệ ở cổng thành nói với một người áo đen.

Đối mặt với những thiên kiêu siêu nhiên như Quân Tiêu Dao, bọn họ không dám ngăn cản kiểm tra.

Nhưng những tu sĩ bình dân thì tất nhiên không tránh khỏi.

Người áo đen kia chậm rãi thả mũ choàng xuống, lộ ra một gương mặt thanh tú tuấn dật.

Đó là Tiêu Trần.

Giờ phút này trên mặt Tiêu Trần mang theo nét kiên nghị và quyết đoán.

Cho dù là hộ vệ ở cổng thành cũng bị khí thế này của Tiêu Trần làm kinh sợ.

“Được... Được rồi, vào đi.” Hộ vệ kia nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhiều lời.

Khí tức Tiêu Trần mơ hồ lộ ra quả thực không kém thiên kiêu của thế lực bất hữu bao nhiêu.

“Thành bại nằm trong lần này!”

Tiêu Trần nắm quyền.

Đồng tử của hắn ta như biến thành màu xanh của bầu trời.

Dưới làn da cũng mơ hồ có quang văn Thanh Long đang lưu động.

Trải qua máu chí tôn rửa tội, thực lực của Tiêu Trần tiến bộ vượt bậc.

Trực tiếp đột phá tới Quy Nhất Cảnh đại viên mãn.

Không chỉ như thế, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta cũng mượn dùng máu chí tôn để hoàn toàn viên mãn.

Mà Thanh Thiên Hóa Long Quyết đại thành chính là Chí Tôn Pháp.

Ngoài ra, hắn ta còn lĩnh ngộ tinh luyện ra rất nhiều thần thông võ học của nhất mạch Thương Long từ máu chí tôn.

Có thể nói, hiện tại Tiêu Trần cường đại hơn không chỉ trăm lần so với trước kia!

Thực lực tăng lên cũng mang đến tự tin rất lớn cho Tiêu Trần.

“Lần này, ta sẽ nghênh cưới Minh Nguyệt, trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều!”

“Cho dù là Quan Quân Hầu hay Quân Tiêu Dao, đều sẽ bị ta đạp dưới chân!”

“Người thắng cuối cùng, chỉ có thể là Tiêu Trần ta!”



Thời gian dần dần trôi qua nửa tháng, cũng chính là ngày yến hội mở ra.

Ngày hôm nay, toàn bộ hoàng đô như sôi trào lên.

Nhân mã các thế lực lớn đều cùng chạy tới Tử Cấm Thành nằm giữa hoàng đô.

Rất nhiều người không có tư cách tham gia yến hội cũng đi theo đến, cho dù xem náo nhiệt bên ngoài thôi cũng được.

Rất nhiều người đều cực kỳ tò mò, cuối cùng viên minh châu Võ Minh Nguyệt của thần triều sẽ bị vị tuấn kiệt nào lấy được?

Trong hoàng cung của Bàn Võ Thần Triều, Tử Cấm Thành.

Tử Cấm Thành rộng lớn như Thiên Đình thượng cổ, mang theo một khí thế uy nghiêm.

Kim khuyết vân cung, đỉnh ngói lưu ly, thần hà lượn lờ, ngàn áng thụy thải.

Nhìn lại từ xa xa, cứ như Lăng Tiêu bảo điện.

Nghe đồn Tử Cấm Thành này là Bàn Võ Đại Đế ra lệnh cho vô số thợ thủ công chế tạo ra vào lúc sáng lập thần triều.

Đây cũng là một biểu tượng của Bàn Võ Thần Triều.

Còn về Bàn Võ Lăng, nó nằm sâu trong phía sau Tử Cấm Thành.

Nơi đó cũng là cấm địa tuyệt đối của Bàn Võ Thần Triều, nếu không được cho phép thì bất cứ kẻ nào tới gần cũng bị trực tiếp giết không tha.

Giờ phút này, trong Tử Cấm Thành, họ đang bày biện đại yến hội.

Vô số món ăn trân quý mỹ vị được thị nữ hoàng cung dâng lên.

Rất nhiều người của thế lực đỉnh cấp, bất hủ đạo thống tề tụ một nơi.

Trong một điện của Tử Cấm Thành, Võ Minh Nguyệt mặc váy bào đỏ thẫm ngồi trước bàn trang điểm.

Bên cạnh có vài cung nữ đang búi tóc cho nàng.

Võ Minh Nguyệt mặc váy bào màu đỏ, có thêm vài phần quyến rũ động lòng người.

Đôi mắt nàng như hồ thu, mi như mặc họa, trên da thịt như ngưng chi hơi dậm phấn trang, môi ngậm chu đan, kiều diễm vô song.

Chỉ là giữa mày lại đọng lại một vệt u buồn không cách nào xua tan.

Một cung nữ từ nhỏ đi theo nàng đang đứng bên cạnh thấy thế thì nói: “Công chúa điện hạ, hôm nay là ngày mà ngài tuyển chọn phò mã, hẳn nên vui vẻ một chút chứ.”

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì khẽ lắc đầu và nói: “Hỉ Nhi, không thể tự do lựa chọn một nửa kia của mình, sao có thể làm ta vui vẻ.”

Võ Minh Nguyệt cứ suy nghĩ, Tiêu Trần có đến hay không?

Thật ra nàng cũng không hy vọng Tiêu Trần tới.

Bởi vì dù Tiêu Trần có tới, cũng không thể thay đổi cái gì.

Phụ hoàng nàng, Bàn Võ Thần Chủ, không có khả năng để nàng liên hôn với một tiểu nhân vật không có bối cảnh.

Trừ phi thiên phú của Tiêu Trần yêu nghiệt sánh ngang với Quân Tiêu Dao, vậy mới có khả năng được coi trọng.

Nhưng có thể hay sao?

Trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, người có thiên phú sánh vai với Quân Tiêu Dao có mấy ai?

Tiêu Trần thật sự rất nỗ lực, nhưng nếu nỗ lực hữu dụng thì còn muốn thiên tài làm gì?

“Công chúa điện hạ cũng đừng quá mất mát, nói không chừng trong những tuấn kiệt tuổi trẻ đó cũng có người xứng với công chúa thì sao?” Hỉ Nhi an ủi.

“A, là ai, chẳng lẽ là Quan Quân Hầu kia à?” Võ Minh Nguyệt cười lạnh.

Nàng biết, thật ra Bàn Võ Thần Chủ luôn muốn gả nàng cho Quan Quân Hầu.

Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì Quan Quân Hầu được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm nhận chủ, có một tia khả năng là Bàn Võ Đại Đế chuyển thế.

Đương nhiên, dù không phải cũng không sao cả.

Bởi vì điều Bàn Võ Thần Chủ muốn nhất là làm Quan Quân Hầu thay ông ta tìm được Bàn Hoàng Tam Kiếm.

Chẳng qua Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm là một trong Bàn Hoàng Tam Kiếm.

Trừ nó ra, còn có Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

Nghe đồn Bàn Hoàng Tam Kiếm xác nhập lại thì có thể hóa thành đế binh chứng đạo của Bàn Võ Đại Đế - Bàn Hoàng Kiếm lần nữa.

Đế binh còn được gọi là cổ đế binh, binh khí Đại Đế, cực đạo đế binh.

Đó cũng là vũ khí mà đại đế cổ xưa chứng đạo, có được uy năng khổng lồ.

Đế binh khẽ động thì có thể đánh tả tơi cả cửu tiêu thiên hạ, huỷ diệt tinh vực bát phương, đánh ngang vũ trụ không trung, làm đẫm máu hàng tỉ sinh linh!

So sánh một câu không nghệ thuật thì lực chấn nhiếp của đế binh tương đương với vũ khí hạt nhân.

Nói chung, tổ tiên của bất hủ đạo thống nào đã từng xuất hiện Đại Đế vô thượng thì đều có được đế binh.

Bàn Võ Thần Triều vốn cũng có.

Nhưng mà sau đó, Bàn Hoàng Kiếm chia ra thành ba.

Bàn Võ Thần Triều trải qua rất nhiều rung chuyển, cuối cùng dẫn tới mất mát Bàn Hoàng Tam Kiếm.

Thẳng đến Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, mới làm Bàn Võ Thần Triều dâng lên hy vọng lần nữa.

Cũng bởi vậy, Bàn Võ Thần Chủ mới xem trọng Dương Bàn như thế, trực tiếp phong gã làm Quan Quân Hầu.

Dẫn tới tâm tính Dương Bàn càng thêm bành trướng, vô pháp vô thiên, giống như thổ hoàng đế trên toàn bộ Bàn Võ Thần Triều.

Hết chương 126.
Chương 127

Hỉ Nhi nghe thấy ba chữ Quan Quân Hầu thì trong mắt cũng hiện lên một tia chán ghét.

Thanh danh của Quan Quân Hầu thật sự quá thối nát.

“Công chúa điện hạ cũng đừng hao tổn tinh thần, nói không chừng có người có thể trấn áp Quan Quân Hầu thì sao.” Hỉ Nhi nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút hướng tới.

“Ngươi ám chỉ...” Võ Minh Nguyệt nói.

“Không sai, đương nhiên là Thần Tử của Quân gia, nghe đồn ngài ấy trời sinh như tiên nhân, tính cách vừa tốt, thực lực vừa mạnh, bối cảnh cũng vô song.”

“Quả thực là nhân vật hoàn mỹ nhất trong lòng Hỉ Nhi...” Hỉ Nhi vô cùng khát khao, trong mắt cũng hiện ra những ánh sao nhỏ.

Tính cách tốt?

Giống như tiên nhân?

Ngọc nhan của Võ Minh Nguyệt căng thẳng.

Lại là một thiếu nữ vô tri bị lừa gạt.

Sao Quân Tiêu Dao lại là tiên nhân, quả thực là ma quỷ ăn thịt người không nhả xương!

Không có chút thương hương tiếc ngọc nào đối với nàng, còn sử dụng thủ đoạn đê tiện hiếp bức, ép nàng trở thành nô lệ.

Đến bây giờ, Võ Minh Nguyệt vẫn luôn tử thủ bí mật này.

“Đừng nhắc đến hắn nữa.” Vẻ mặt Võ Minh Nguyệt thật lạnh lùng.

“À...” Nhìn thấy vẻ mặt Võ Minh Nguyệt có vẻ không đúng, Hỉ Nhi thức thời mà ngậm miệng lại.

Nàng cho rằng Võ Minh Nguyệt là vì chuyện của Quan Quân Hầu mà không vui trong lòng.

“Hy vọng hắn đừng tới.” Võ Minh Nguyệt thầm cầu nguyện trong lòng.

Bằng không đến lúc đó, nàng thật sự không biết nên đối mặt với Quân Tiêu Dao thế nào.

...

Cùng thời gian đó.

Trong một tòa đình viện hoàn cảnh an tĩnh, cảnh sắc vui sướng ở hoàng đô.

Tiên sương mù mịt, hà quang lượn lờ.

Có khí tức thần thánh đang tràn ngập.

Trong viện, Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Những hoa cỏ chung quanh hắn như đều được tẩm bổ, tươi đẹp rực rỡ.

Mà khí tức cả người Quân Tiêu Dao càng siêu nhiên.

Cánh tay phải của hắn như được khắc lên tiên văn, cứ như cánh tay tiên nhân.

Ở nơi xa, Tần Huyên giật mình nhìn Quân Tiêu Dao tu luyện, trong lòng chấn động.

Loại khí tượng này quá mức kinh người.

Cửu Đầu Sư Tử biến thành chó Shiba chín đầu đang lười biếng mà nằm trên mặt đất bên cạnh, ăn thịt linh thú.

“Khí tức của công tử cũng quá khủng bố.” Tần Huyên kinh ngạc cảm thán.

“Chủ nhân là yêu nghiệt, loại cảnh tượng này thấy nhiều thì quen thôi.” Cửu Đầu Sư Tử lười nhác trả lời.

Mà lúc này, thân thể Quân Tiêu Dao hơi chấn động, cũng kết thúc tu luyện.

Ở trước mặt hắn có đặt một đống tiên nguyên đã mất đi linh tính.

“Cũng được, rèn luyện mười bốn khối Đại La Tiên Cốt, cộng thêm sáu khối trước đó thì vừa vặn có hai mươi khối.” Quân Tiêu Dao nói nhỏ.

Cánh tay phải của hắn, bao gồm xương cổ tay, xương bàn tay, xương ngón tay, có tất cả hai mươi khối xương cốt đã được luyện thành Đại La Tiên Cốt.

Uy lực khẳng định tăng lên rất nhiều so với trước đó.

“Vẫn là động không đáy, nếu có thể tìm được một cây rau hẹ màu mỡ thì tốt rồi.” Quân Tiêu Dao tự nói.

Nhưng hắn ngẫm nghĩ, tạm thời còn chưa tìm được người thích hợp.

Còn về Diệp Tinh Vân, Quân Tiêu Dao căn bản không để ý đến dạng tiểu nhân vật này.

Cũng hoàn toàn không biết sau đó hắn ta đã sinh ra biến hóa.

“Yến hội cũng sắp bắt đầu rồi.” Quân Tiêu Dao đứng dậy, đi đến bên Tần Huyên và Cửu Đầu Sư Tử.

“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Công tử muốn đi đâu?” Tần Huyên hỏi.

“Hoàng cung, đến buổi hẹn ở Tử Cấm Thành!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy, hắn nói.

“Buổi hẹn?” Tần Huyên nghi hoặc.

Lúc này, Cửu Đầu Sư Tử lắc lư một cái, trực tiếp đứng dậy bay lên giữa không trung.

Kim quang dâng trào, lay động vòm trời, tất cả tu sĩ trong phạm vi mười dặm chung quanh đều kinh ngạc.

Ở giữa thần quang, một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng xuất hiện, ngửa mặt lên trời mà thét dài!

Quân Tiêu Dao giẫm lên hư không, trực tiếp ngồi xếp bằng trên người Cửu Đầu Sư Tử.

“Thế nào, không cùng đi sao, bản Thần Tử đã từng nói, có lẽ ngươi có thể chờ mong một chút.” Quân Tiêu Dao rũ mắt, nhìn về phía Tần Huyên.

Mà Tần Huyên đứng trên mặt đất sớm đã như tượng đất, cứng lại tại chỗ.

Cứ như mất hồn.

“Công tử là... Thần Tử của Quân gia?!”

Tần Huyên giơ bàn tay ngọc lên che đôi môi phấn lại, nhịn không được mà mất tiếng, máu dồn lên trán, gương mặt xinh đẹp trướng đến đỏ bừng.

Đầu nàng choáng váng, thiếu chút nữa vì mừng rỡ, kích động, hưng phấn quá độ mà ngất xỉu!



Trong mắt Tần Huyên, Quân Tiêu Dao quả thực là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Mà hiện tại, khi Tần Huyên biết thân phận thật sự của Quân Tiêu Dao, nàng giật mình ngơ ra tại chỗ.

Điều này quá mộng ảo, quá không hiện thực!

“Sao lại ngớ ra?” Quân Tiêu Dao nói.

“Tần... Tần Huyên ra... ra mắt Thần Tử đại nhân!” Tần Huyên bắt đầu nói chuyện không lưu loát, lắp bắp, hành lễ với Quân Tiêu Dao.

“Được, đi lên đi.” Quân Tiêu Dao xua tay và nói.

Hắn đã quá quen với thái độ khiêm cung tôn kính này.

Tâm tình Tần Huyên thấp thỏm mà kích động, cả gương mặt xinh đẹp đều đỏ lên, vội nhào lên trên lưng Cửu Đầu Sư Tử.

Hình thể của Cửu Đầu Sư Tử có thể to có thể nhỏ, chở một trăm người cũng không thành vấn đề.

Tần Huyên đứng ở phía sau nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ánh mắt kính sợ mà lại sùng bái.

“Yên tâm đi, Dương Bàn sẽ trả giá đắc.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Thật ra hắn cũng không phải muốn báo thù cho Tần Huyên, chỉ đơn thuần muốn cắt một đợt rau hẹ của Dương Bàn mà thôi.

Nhưng trong mắt Tần Huyên, hắn đang giúp nàng báo thù.

“Đa tạ Thần Tử đại nhân!” Lời nói của Tần Huyên mang theo cả âm rung.

Có lẽ những người khác không đối phó được Quan Quân Hầu.

Nhưng Tần Huyên tin Quân Tiêu Dao nhất định có thể làm được.

Bốn phía, những tu sĩ bị Cửu Đầu Sư Tử hấp dẫn chú ý, khi nhìn thấy bóng dáng siêu nhiên đứng trên Cửu Đầu Sư Tử thì đôi mắt đột nhiên trừng lớn, hít sâu một hơi.

“Kia... Vị kia chẳng lẽ là Thần Tử Quân gia?”

“Không sai, tuyệt đối là ngài ấy, có năng lực hàng phục Cửu Đầu Sư Tử làm tọa kỵ, hơn nữa khí tức còn cường đại như vậy, trừ Thần Tử Quân gia ra thì không có người thứ hai!”

“Ồ... trước đó còn có người nói, Thần Tử Quân gia là sợ Quan Quân Hầu kia, ai mà ngờ Thần Tử đã sớm tới.”

“Chỉ sợ Thần Tử căn bản không đặt Quan Quân Hầu vào trong mắt.”

Bốn phương tám hướng vang lên vô số tiếng ồn ào náo động.

Rất nhiều ánh mắt tò mò, nóng cháy, sùng bái, kinh ngạc, nhất trí dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao hơi lắc đầu.

Có đôi khi danh khí quá lớn cũng là một loại phiền não.

Cửu Đầu Sư Tử chở Quân Tiêu Dao và Tần Huyên bay lên không trung.

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn ra phương xa, nhìn về hướng hoàng cung Tử Cấm Thành.

“Quan Quân Hầu nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên tát một cái chụp hắn tỉnh lại để nhận rõ hiện thực.” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà nói.

...

Hết chương 127.
Chương 128

Hoàng cung, Tử Cấm Thành.

Thế lực tứ phương tề tụ, vô cùng tiếng ồn ào náo động đang vang lên trong không khí.

Thỉnh thoảng có thế lực đi đến, sau đó ngồi xuống.

Lúc này, phía chân trời bỗng có hai tiếng hoàng minh vang lên.

Hai con hoàng điểu kim quang lộng lẫy lôi kéo hai chiếc liễn xa lao vút qua hư không.

“Đó là... Vạn Hoàng Linh Sơn!” Rất nhiều tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên.

Thân là Thái Cổ Hoàng tộc đỉnh cấp sánh ngang với Tổ Long Sào, uy danh và lực chấn nhiếp của Vạn Hoàng Linh Sơn không thua người trước chút nào.

Hai lưu quang màu đỏ đậm lắc mình đi ra từ liễn xa, chính là Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh.

Hai người đều có cánh chim sau lưng.

Phượng Thanh Linh da trắng như tuyết, mắt đỏ trong veo, vẻ mặt lạnh lùng, trông cn không dễ nhìn lắm.

Hiển nhiên, nàng còn đang canh cánh trong lòng, đối với một quý nữ như nàng mà nói, tình cảnh gặp phải và trải nghiệm chật vật ở Tiên Quỳnh Lâu trước đó giống như cơn ác mộng.

Mà Hoàng Huyền Nhất bên cạnh mặc trường bào màu đỏ đậm, đầu vai có cánh chim trang trí.

Hắn ta nhìn có vẻ cực kỳ tuấn lãng, giữa mày có một điểm ấn ký màu đỏ đậm, nhìn rất huyền ảo.

“Thì ra là Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh, hai vị này đều là thiên kiêu rất có danh khí của Vạn Hoàng Linh Sơn.”

“Nhưng ta cũng nghe nói, trước đó hình như Phượng Thanh Linh bị một thiên kiêu thần bí giáo huấn ở Tiên Quỳnh Lâu đấy.”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng bị nghe thấy, cẩn thận tai hoạ rơi xuống người.” Một tu sĩ vội vàng cảnh báo.

Trêu chọc Vạn Hoàng Linh Sơn thì không có kết quả gì tốt cả.

Phượng Thanh Linh nghe được tiếng nghị luận loáng thoáng kia, sắc mặt càng khó coi.

“Thanh Linh, lấy thực lực của ngươi, hẳn sẽ không dễ dàng thua như vậy mới đúng.” Hoàng Huyền Nhất nói.

“Sức mạnh thân thể của tên kia quả thực còn khủng bố hơn Thái Cổ Hoàng tộc chúng ta.” Giọng nói của Phượng Thanh Linh mang theo oán ý.

“Ngươi nói có thể là tên Thần Tử có được Hoang Cổ Thánh Thể của Quân gia kia hay không?” Hoàng Huyền Nhất suy đoán.

Trừ một ít thể chất Thánh Thể của Nhân tộc ra thì Hoàng Huyền Nhất thật sự không thể nghĩ ra có thể chất nào còn khủng bố hơn Thái Cổ Hoàng tộc.

“Thần Tử của Quân gia?” Thân thể mềm mại của Phượng Thanh Linh đột nhiên run lên.

Trước đó nàng không nghĩ đến là vì có tin tức nói, Quân Tiêu Dao còn chưa tiến đến Bàn Võ Thần Triều.

Hơn nữa, không có khả năng người nào có thân thể cường đại cũng là Quân Tiêu Dao đúng không?

Nhưng hiện tại Phượng Thanh Linh cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy không phải không có khả năng này.

“A, xem ra tám chín phần mười rồi.” Hoàng Huyền Nhất nói.

“Nếu thật là hắn, vậy quả thực Thần Tử Quân gia còn khủng bố hơn so với lời đồn.” Phượng Thanh Linh cực kỳ kiêng kỵ.

Khi mới rời khỏi Vạn Hoàng Linh Sơn, bọn họ còn nói Quân Tiêu Dao xem thường bọn họ thì sẽ có hại.

Kết quả hiện tại, Phượng Thanh Linh lại ăn một vố lỗ nặng.

“Yên tâm đi, đến lúc đó để ta chạm trán với Quân Tiêu Dao kia.” Hoàng Huyền Nhất lạnh nhạt nói.

Đồng tử của hắn ta mơ hồ có ngọn lửa màu vàng ròng bốc cháy lên.

Thân là thiên kiêu đỉnh cấp của Vạn Hoàng Linh Sơn, hắn ta từng sợ hãi kẻ nào sao?

“Huyền Nhất, ngươi nhất định phải trả thù giúp ta.” Phượng Thanh Linh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đến bây giờ mà cánh tay ngọc của nàng còn mơ hồ đau đớn.

Hai người vừa nói vừa đáp xuống ghế khách quý.

Ở một hướng chân trời khác, một chiếc xe ngựa lao đến.

Nhìn thấy cờ xí trên xe ngựa, rất nhiều người kinh ngạc.

“Là Hoang Cổ Diệp gia tới.”

Trong xe ngựa, hai bóng dáng thoáng hiện, đó là Diệp Tinh Vân và lão bộc Phúc bá.

Phúc bá nhìn về hướng Diệp Tinh Vân, trên mặt mang theo một chút vui mừng.

Từ lần trước Diệp Tinh Vân thảm bại trong tay Quân Tiêu Dao rồi trở lại Diệp gia, Diệp Tinh Vân như thay đổi thành một người khác.

Cả ngày đều đang bế quan, vùi đầu tu luyện.

Hơn nữa tính cách cũng trầm ổn hơn nhiều so với trước kia, xóa đi sự kiệt ngạo và xúc động của người thiếu niên.

“Quân Tiêu Dao, ngươi có xuất hiện không?” Diệp Tinh Vân lẩm bẩm tự nói.

Sau khi đám người Diệp Tinh Vân ngồi xuống không lâu.

Bên kia, lại có cổ thú phi hành lôi kéo chiến xa bay đến.

“Đó là, bắc địa Vương gia!” Một vài người của thế lực lớn mở to hai mắt nhìn.

Bắc địa Vương gia là Hoang Cổ thế gia tiếng tăm lừng lẫy ở bắc địa thuộc vùng cực bắc của Hoang Thiên Tiên Vực, chiếm cứ hơn ba mươi đạo châu.

Có thể nói là một đại bá chủ chốn bắc địa.

“Bắc địa Vương gia tới, chẳng lẽ là vị Vương gia Thiếu Đế kia muốn tới tranh vị trí phò mã sao?” Một ít tu sĩ bắt đầu đưa mắt chú ý tới nơi đó.

Điều nổi tiếng nhất của Bắc địa Vương gia không gì hơn thiên kiêu trong tộc bọn họ, Vương gia Thiếu Đế, Vương Đằng.

Một nam nhân được coi là có Đại Đế chi tư.

Số lần Vương Đằng nhập thế rất ít, phần lớn thời gian đều đang bế quan.

Nhưng mỗi lần hắn nhập thế, sẽ có một đám thiên kiêu khiêu chiến hắn, kết quả cuối cùng, không ai có thể địch lại Vương Đằng cả.

Bởi vậy, tên tuổi của Vương Đằng cũng bắt đầu vang dội khắp cả Hoang Thiên Tiên Vực.

“Chậc chậc, lần này nếu Vương gia Thiếu Đế tới thật thì sẽ rất thú vị.”

“Đúng vậy, Thần Tử, Thiếu Đế, Quan Quân Hầu, vị nào không phải kinh tài tuyệt diễm?”

Rất nhiều người đều chờ mong đám người Thần Tử Quân gia, Vương gia Thiếu Đế, Quan Quân Hầu thần triều va chạm!

Hết chương 128.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK