Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231

“Hồn Thiên Đại Thủ!”

Vô Cực Tinh Quân lại ra tay, ông ta thò một tay ra, cứ như hiện hóa ra một mảnh sao trời hỗn độn, va chạm với quyền quang của Quân Tiêu Dao.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, như sấm sét trên đất bằng, gợn sóng chấn động điên cuồng tỏa ra tứ tán.

Dưới sự va chạm kịch liệt này, rõ ràng Vô Cực Tinh Quân chính là bên bị đẩy lui.

Trên cánh tay ông ta có máu tươi chảy ròng, mấy mảnh xương vụn trắng hếu đã đâm thủng da.

Nhưng Vô Cực Tinh Quân cũng không lộ ra vẻ mặt đau đớn, cứ như đây không phải thân thể của ông ta.

Chỉ là vẻ mặt của Vô Cực Tinh Quân mang theo một tia khiếp sợ và bất đắc dĩ.

Ông ta khiếp sợ là thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của mình.

Bất đắc dĩ là do mình đường đường là Vô Cực Tinh Quân mà lại bị quản chế bởi sức mạnh nhục thân, không thể phát huy toàn bộ thực lực.

Thân thể của Diệp Tinh Vân là Tinh Thần Vương Thể, theo lý thuyết đã là cực kỳ không tồi.

Nhưng so với Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao thì vẫn không là gì.

Vô Cực Tinh Quân cảm thán dưới đáy lòng, đồng thời cũng thi triển ra cực chiêu.

Ông ta biết, nếu như lại không toàn lực ra tay thì rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.

Toàn bộ thân thể Vô Cực Tinh Quân bắt đầu nổi lên một lớp thần quang sao trời.

Vô số quang điểm hiện lên thân thể ông ta, nhuộm đẫm thân thể này giống như một bức tinh đồ.

Đây là Vương Thể Dị Tượng thuộc về Tinh Thần Vương Thể.

Tinh Thần Tứ Tuyệt Thiên!

Tầng tầng lớp lớp sao trời áp bách đến, cứ như sức mạnh chư thiên tinh vũ đều hội tụ lại với nhau.

Luồng dao động này cực kỳ cường hãn, khiến cả Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử cũng xuất hiện cảm giác nguy cơ.

Trước kia Diệp Tinh Vân không thể thi triển được loại Vương Thể Dị Tượng này.

Nhưng Vô Cực Tinh Quân đã từng mang Tinh Thần Thần Thể lại có thể thi triển thông thuận.

“Vương Thể Dị Tượng sao?”

Quân Tiêu Dao nhìn tầng tầng lớp lớp sao trời áp bách mà đến, sắc mặt hắn vẫn như giếng cổ không gợn sóng.

Chỉ thấy Quân Tiêu Dao dùng một chân dậm lên hư không.

Thần quang kim sắc mênh mông như nước, từng hư ảnh Thánh Nhân đột nhiên hiện lên trong không gian chung quanh.

Đó là Thánh Thể Dị Tượng, Vạn Thánh Triều Bái!

Sau khi Thánh Thể Dị Tượng bị tung ra, một uy áp hùng hồn cũng ầm ầm đàn áp xuống, va chạm với Tinh Thần Tứ Tuyệt Thiên của Vô Cực Tinh Quân.

Hai đại dị tượng va chạm, cả tòa cung điện đều lung lay sắp đổ.

Vô Cực Tinh Quân lại bị đẩy lui.

Nếu Tinh Thần Vương Thể lột xác trở thành Tinh Thần Thần Thể, tất nhiên có thể chống đỡ được Thánh Thể Dị Tượng của Quân Tiêu Dao.

Nhưng trước mắt, sao Vương Thể Dị Tượng có thể là đối thủ của Thánh Thể Dị Tượng.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lại chiếm cứ thượng phong, Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều có chút hưng phấn.

Chủ nhân mà bọn họ đi theo quả nhiên là tồn tại vô địch.

Mà phía bên kia, Mạc Phàm đã ngây người.

Gã không ngờ, ngay cả Vô Cực Tinh Quân ra tay cũng không đối phó được Quân Tiêu Dao.

“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên (1).”

(1) Giang sơn đời đời đều có người tài giỏi xuất hiện, sức ảnh hưởng của mỗi người bọn họ cũng chỉ có mấy trăm năm mà thôi

“Vô Cực Tinh Quân, thời đại đã thay đổi!” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa tung chân đạp ngang hư không.

Hắn tung ra một quyền tràn ngập sức mạnh luân hồi, đó là quyền pháp cấm kỵ, Lục Đạo Luân Hồi quyền.

Sáu lốc xoáy luân hồi khủng bố hiện lên cùng với quyền quang, giống như muốn kéo cả thân thể và linh hồn người ta vào trong đó rồi hoàn toàn cắt nát.

Rốt cuộc sắc mặt Vô Cực Tinh Quân cũng thay đổi.

quyền pháp cấm kỵ này làm cả ông ta cũng sinh ra một cảm giác nguy hiểm cực độ, như sẽ bị kéo vào luân hồi rồi hủy diệt.

Rắc!

Một quyền này giáng xuống, thân thể Vô Cực Tinh Quân cũng bị đánh nứt, máu tươi văng khắp nơi.

Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân căn bản không chịu nổi quyền quang của Quân Tiêu Dao.

Không chỉ như thế, ở ngực Quân Tiêu Dao cũng sáng lên, Luân Hồi Niết Quang hai màu hắc bạch hiện ra.

Ánh hào quang màu đen quét tới, thân thể Diệp Tinh Vân bắt đầu cấp tốc lão hoá, tinh hoa sinh mệnh như trôi đi hầu như không còn.

“Chí Tôn Cốt!” Vô Cực Tinh Quân nhịn không được gầm nhẹ lên một tiếng.

Hoang Cổ Thánh Thể cộng thêm Chí Tôn Cốt, tuyệt đối là thể chất yêu nghiệt.

Cho dù thực lực của Vô Cực Tinh Quân có mạnh đến đâu, kinh nghiệm phong phú đến mấy, nhưng chỉ có được thân thể của Diệp Tinh Vân thì hoàn toàn không thể phát huy hết sức mạnh.

Đó gọi là, không bột đố gột nên hồ.

Căn cơ thân thể của Diệp Tinh Vân chỉ tới mức này, Vô Cực Tinh Quân lòng có lực mà lực không đủ.

“Đáng chết, thân thể Diệp Tinh Vân này cũng quá kém cỏi.” Vô Cực Tinh Quân mắng thầm trong lòng.

Nếu Diệp Tinh Vân ở trên trời có linh, nghe thấy lời này thì tám phần sẽ tức giận đến mức nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.

Ngươi con mẹ nó đoạt thân thể lão tử, mà còn ghét bỏ thân thể lão tử yếu à?

“Như vậy mãi không được...” Đôi mắt Vô Cực Tinh Quân biến ảo.

Ông ta nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, ý tưởng trước đó dần dần trở nên kiên định.

Thân thể của Quân Tiêu Dao mới là hoàn mỹ nhất.

Chỉ khi nào đoạt xá được thân thể của Quân Tiêu Dao thì ông ta mới có khả năng sáng lập ra một con đường xưa nay chưa từng có.

“Vô Cực Tinh Quân, cát bụi về với cát bụi đi, ngươi cũng đừng trông mong thế thứ hai gì đó, an tâm đi đi.”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, giống như thần linh.

Hắn cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, một kiếm đâm thẳng vào mi tâm của Vô Cực Tinh Quân, muốn tiêu diệt Thần Cung của ông ta.

Mà đúng lúc này, một chút tinh quang bỗng thoát ra từ mi tâm, trực tiếp trốn vào giữa mày của Quân Tiêu Dao.

“Công tử!”

“Chủ nhân!”

Sắc mặt Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều biến đổi.

Mà giờ phút này, trong Thần Cung của Quân Tiêu Dao.

Thần hồn của Vô Cực Tinh Quân xuất hiện.

Ông ta có được phương pháp thần hồn chuyển sinh, am hiểu sâu sắc chuyện đoạt xá nhất.

Nhưng Vô Cực Tinh Quân vừa tiến vào Thần Cung của Quân Tiêu Dao thì cũng ngớ người cả ra.

“Cái này... Này...” Vô Cực Tinh Quân hơi trợn to đôi mắt.

Theo lý thuyết, lấy tâm thái cường giả của ông ta thì không có khả năng lộ ra vẻ mặt này.

Nhưng hiện tại, Vô Cực Tinh Quân thật sự đã chịu chấn động cực độ.

Xuất hiện trước mặt ông ta là một tòa Thần Cung vô cùng nguy nga rộng lớn.

Cả tòa Thần Cung như tiên cung bảo khuyết trên trời, tràn ngập tiên khí.

Thậm chí những linh hồn lực chung quanh cũng biến thành chất lỏng, mênh mông mà mãnh liệt.

“Cái này... Đây là Thần Cung của một người sao?” Vô Cực Tinh Quân choáng váng cả người, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hết chương 231.
Chương 232

Trước đó ông ta đoạt xá Diệp Tinh Vân, Thần Cung của Diệp Tinh Vân chỉ có kích thước một gian phòng.

Nếu nói Thần Cung của Diệp Tinh Vân là một căn nhà tranh.

Như vậy Thần Cung của Quân Tiêu Dao chính là lăng tiêu bảo điện mà thần tiên trên trời cư trú!

Giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh.

“Sao có thể, sao loại Thần Cung này có thể xuất hiện trên người một hậu bối?” Vô Cực Tinh Quân quả thực muốn điên rồi!

Cho dù là bắt đầu tu luyện linh hồn lực từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng làm Thần Cung mạnh đến mức độ này.

Tất nhiên ông ta không biết là từ ba tuổi Quân Tiêu Dao vẫn luôn dùng Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp để tu luyện thần hồn, chưa ngày nào chậm trễ bỏ lỡ.

Mà tòa Thần Cung rộng lớn này chính là thu hoạch của Quân Tiêu Dao.

“Vô Cực Tinh Quân, bản Thần Tử nên nói ngươi thông minh hay là ngu xuẩn đây, dám cả gan muốn đoạt xá bản Thần Tử?”

Trong Thần Cung, chân linh của Quân Tiêu Dao hiện lên, quang huy vạn trượng, giống như thần linh.

“A, Thần Cung của ngươi thật sự nằm ngoài dự đoán của bổn Tinh Quân, nhưng cũng rất tốt, tất cả mọi thứ đều thuộc về bổn Tinh Quân!”

Vô Cực Tinh Quân giơ tay lên, chuẩn bị tiêu diệt chân linh của Quân Tiêu Dao.

“Thật là ngu muội...” Khóe miệng chân linh Quân Tiêu Dao lộ ra một tia trào phúng.

Hắn búng tay một cái.

Sau đó trong tầng mây trên trời cao, một bóng ma đen nhánh khổng lồ đột ngột hiện ra.

Nó mang theo một cảm giác áp bách linh hồn.

“Cái này... Đây là...”

Thần hồn của Vô Cực Tinh Quân đang run rẩy, cảm nhận được một sự khủng bố chưa bao giờ có!

Vô Cực Tinh Quân là người phương nào, cường giả tung hoành một đời, thậm chí từng gây nên phong ba rất lớn ở Tiên Vực.

Nhưng hiện tại, Vô Cực Tinh Quân lại đang run rẩy, thần hồn run bần bật.

Hiện giờ ông ta chỉ là thần hồn thể mà thôi, vừa định mai một chân linh của Quân Tiêu Dao thì không ngờ đã xảy ra biến cố này.

Rốt cuộc bóng ma thật lớn kia cũng hoàn toàn triển lộ.

Đó là một Hỗn Độn Thần Ma lây dính máu tươi loang lổ.

Trong lúc Hỗn Độn Thần Ma chuyển động, cứ như có tiếng thần ma kêu khóc truyền ra, làm người nghe da đầu tê dại.

Hỗn Độn Thần Ma là công kích võ học thần hồn chí cường do Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp diễn sinh ra.

Loại thần thông linh hồn khủng bố này khắc chế các loại chân linh, linh hồn thể nhất.

Sức công kích của nó đối với thân thể gần như bằng không.

Nhưng đối với chân linh, nguyên thần, linh hồn… thì lại có lực sát thương lên tới hai trăm phần trăm.

Cũng khó trách Vô Cực Tinh Quân sẽ run rẩy.

“Đây là đại thần thông linh hồn gì?” Vô Cực Tinh Quân nhịn không được gào rống một tiếng.

Cảm giác áp bách kinh khủng kia quả thực sắp làm hắn hỏng mất.

Vô Cực Tinh Quân tách ra muốn rời đi.

“Nếu tới thì cũng đừng đi nữa.” Chân linh của Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười lạnh trên khóe miệng.

Trong không gian Thần Cung, Hỗn Độn Thần Ma giống như một đại lục màu đen kia trực tiếp ầm ầm ầm nghiền áp hư không, trấn áp về hướng Vô Cực Tinh Quân.

Một lực hút khủng bố bùng nổ.

Vô Cực Tinh Quân muốn chạy trốn cũng chạy không thoát.

Cuối cùng ông ta kiệt lực phát ra một tiếng gào rống tê tâm liệt phế, sau đó bị Hỗn Độn Thần Ma trấn áp.

Mỗi khi Hỗn Độn Thần Ma quay một vòng, linh hồn của Vô Cực Tinh Quân sẽ bị mài tan đi vài phần.

“Không... Bổn Tinh Quân tung hoành một đời, sắp xếp bố trí đến nay, há có thể thua trong tay một hậu sinh tiểu bối như ngươi!”

Linh hồn của Vô Cực Tinh Quân phát ra tiếng rống giận không cam lòng.

Ông ta thật sự không ngờ mình lại thua trong tay Quân Tiêu Dao.

Bố cục sâu xa, tham vọng sống lại một đời và quyết tâm sáng lập con đường đều hoàn toàn bị huỷ diệt vào thời khắc này.

Có thể suy ra Vô Cực Tinh Quân không cam lòng đến cỡ nào.

“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngươi không biết sóng sau đáng sợ sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Hắn xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, có vô số tài nguyên, thiên tư vô song.

Vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, thân phận tôn quý.

Tính từ trình độ nào đó, cũng coi như là “Sóng sau”.

Bị sóng sau như vậy chụp chết trên bờ cát cũng không oan uổng.

“A... Bổn Tinh Quân hận!”

Cuối cùng, trong Hỗn Độn Thần Ma truyền đến tiếng gào bi phẫn của Vô Cực Tinh Quân.

Đường đường là nhất đại chí tôn kiêu hùng mà lại ngã xuống, bị tiêu diệt triệt để khỏi thế gian như vậy.

Mà ngoại giới, Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương.

Còn về Mạc Phàm, gã không rời đi.

Bởi vì có đám người Nghệ Vũ ở đây, gã muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Chẳng lẽ Vô Cực Tinh Quân đoạt xá thành công?” Mạc Phàm nghiền ngẫm nói.

Nếu Vô Cực Tinh Quân đoạt xá thành công, vậy gã còn có một tia khả năng sống sót.

Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao rốt cuộc cũng mở mắt ra, ánh mắt vẫn tỉnh táo bình tĩnh như cũ.

Ngay lúc đó, ánh mắt Quân Tiêu Dao lập tức nhìn thẳng vào Mạc Phàm.

Trong đôi mắt ấy lộ ra một tia trào phúng mơ hồ, khiến trái tim Mạc Phàm trầm xuống.

“Mạc Phàm, có phải ngươi rất muốn nhìn thấy bản Thần Tử bị đoạt xá hay không?”

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Mạc Phàm lập tức trắng bệch như tờ.

Mà Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ lộ ra vẻ mặt khâm phục cực độ.

Cả Vô Cực Tinh Quân muốn đoạt xá, cũng không làm gì được Quân Tiêu Dao.

“Vô... Vô Cực Tinh Quân hắn...” Giọng điệu của Mạc Phàm mang theo chút âm rung.

“Hắn sống không được thế thứ hai.” Quân Tiêu Dao lãnh đạm nói.

Mạc Phàm nghe thấy thế thì tâm can đều rung động.

Rất rõ ràng, Vô Cực Tinh Quân đã hoàn toàn ngã xuống.

Thình thịch một tiếng, Mạc Phàm trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Ta sai rồi, cầu xin Thần Tử Quân gia tha cho ta một mạng!”

“Tha cho ngươi một mạng?”

“Ngươi phóng thích tội tộc, mang đến hạo kiếp cho Huyền Thiên Tông, đừng nói ngươi chỉ có một mệnh, cho dù là một trăm cái mạng cũng khó đền hết tội của ngươi!” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lạnh lẽo như băng.

Hắn không nói hai lời, chỉ tát một cái ngay về phía Mạc Phàm.

“Không!”

Mạc Phàm đứng dậy, xoay người muốn đào tẩu.

Phốc!

Một cái tát giáng tới, đã không nhìn thấy bóng dáng Mạc Phàm đâu nữa.

Gã bị đánh nổ thành một đoàn huyết vụ, chết đến không thể càng chết.

Đến lúc này thì mọi vấn đề ở đây đều được giải quyết.

Diệp Tinh Vân bị đoạt xá, Vô Cực Tinh Quân bị Quân Tiêu Dao tiêu diệt, Mạc Phàm cũng ngã xuống.

Quân Tiêu Dao cầm lấy Tru Tinh Phá Diệt Cung kia lên.

“Là một món chí tôn khí không tồi, ngày sau thậm chí có khả năng lột xác thành chuẩn đế binh.” Quân Tiêu Dao đánh giá Tru Tinh Phá Diệt Cung một cái, sau đó ném cho Nghệ Vũ.

“Công tử, cái này...” Nghệ Vũ cầm lấy Tru Tinh Phá Diệt Cung, nhất thời ngây dại.

Hết chương 232.
Chương 233

Đây chính là chí tôn khí!

Nếu sửa chữa lại, sau đó tiếp tục ôn dưỡng thì nói không chừng sẽ lột xác thành chuẩn đế binh!

Thần binh hi hữu như thế mà Quân Tiêu Dao lại tùy tiện ném cho hắn.

“Công tử, vật này quá quý trọng, Nghệ Vũ không thể nhận lấy.” Nghệ Vũ chắp tay nâng Tru Tinh Phá Diệt Cung lên.

“Bảo ngươi cầm thì cầm, công tử nhà ngươi là người thiếu chí tôn khí sao?” Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay.

Hắn đã có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Hơn nữa nếu hắn thật sự muốn chuẩn đế binh thì Quân gia nhất định sẽ cho hắn.

Quân Tiêu Dao luôn không thiếu binh khí.

Chuôi Tru Tinh Phá Diệt Cung này cũng vừa vặn thích hợp cho Nghệ Vũ sử dụng, có thể phát huy ra giá trị lớn nhất trong tay hắn.

Nghệ Vũ suy nghĩ, cũng đúng, Quân Tiêu Dao không thiếu binh khí.

Nhưng thái độ chân thành đối đãi này vẫn làm Nghệ Vũ cảm động trong lòng, lập tức bái ba cái về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao nhìn sáu bộ Liệt Tinh Thần Khôi kia, sau đó tùy ý thu chúng vào pháp khí không gian.

Sáu Liệt Tinh Thần Khôi cấp bậc Thánh Nhân cũng không thường thấy ở Tiên Vực.

Ở hạ giới này thì chúng càng có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.

Sau này khi trấn áp các tội tộc khác, vừa vặn có thể dùng đến Liệt Tinh Thần Khôi.

Nhưng muốn sử dụng Liệt Tinh Thần Khôi cấp bậc Thánh Nhân cũng phải trả giá.

Ít nhất cũng cần tiên nguyên hạ phẩm, hoặc là nguồn năng lượng như tinh hạch.

Cũng may trước đó Quân Tiêu Dao có được mấy ngàn tinh hạch.

Nếu không hắn thực sự không nỡ sử dụng.

Cuối cùng, ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên vương tọa sao trời và đoàn căn nguyên thế giới kia.

Quân Tiêu Dao tiến lên quan sát.

Căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục cũng có năm màu sặc sỡ, trong đó trải rộng quang điểm sao trời.

Trước kia Quân Tiêu Dao đã có được một phần nhỏ căn nguyên thế giới Thiên Huyền đại lục từ trên người Lâm Phong.

Mà hiện tại trước mặt Quân Tiêu Dao là toàn bộ căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục!

Cảm nhận được trong căn nguyên thế giới này chất chứa khí tức huyền ảo vô tận, dù Quân Tiêu Dao đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo bối, nhưng cũng phải tấm tắc cảm thán.

Vốn dĩ, sau khi Vô Cực Tinh Quân đoạt xá, hẳn sẽ đích thân luyện hóa căn nguyên thế giới này.

Kết quả hiện tại đều để Quân Tiêu Dao nhặt của hời.

Quân Tiêu Dao thu căn nguyên thế giới này vào trong túi.

Hắn muốn sáng lập con đường của chính mình, lấy thân làm chủng, cho nên tất nhiên sẽ không dùng căn nguyên thế giới này như tiên chủng.

Mà nó sẽ trở thành quân lương của hắn.

“Những chuyện ở nơi đây cũng đã sắp hoàn thành, cũng đến lúc trở về Thiên huyền đại lục để cắt cây rau hẹ Lâm Phong kia thêm một đợt.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Bởi vì Quân Tiêu Dao muốn tạo ra một con đường chỉ thuộc về mình.

Mà hiển nhiên con đường này không phải dễ sáng lập như vậy.

Năng lượng cần dùng khẳng định sẽ rất lớn.

Cho nên Quân Tiêu Dao phải phòng ngừa chu đáo.

Hắn cảm thấy, có thể căn nguyên thế giới là vật phụ trợ hữu dụng nhất, càng nhiều càng tốt.

Hiện tại, hắn đã có được căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục, còn có được một phần nhỏ căn nguyên thế giới Thiên Huyền đại lục.

Bước tiếp theo, Quân Tiêu Dao chuẩn bị thu hoạch Lâm Phong.

Qua thời gian dài như vậy, Lâm Phong cũng nên đạt được những phần căn nguyên thế giới còn lại của Thiên Huyền đại lục rồi mới đúng.

Sau khi hắn có được căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục, điện phủ này nhìn có vẻ không còn thứ gì đáng giá nữa.

Cuối cùng ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng trên di hài của Vô Cực Tinh Quân.

Đó là thi thể đời trước của ông ta, mình đầy thương tích, uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên vương tọa.

Nhìn qua cũng giống một nhân vật kiêu hùng.

Nếu không gặp phải Quân Tiêu Dao thì nói không chừng ông ta sẽ thật sự thành công sống tiếp thế thứ hai.

Quân Tiêu Dao tiến lên, nhìn lướt qua di hài của Vô Cực Tinh Quân, lộ ra vẻ mặt như suy tư gì đó, sau đó giơ tay ra.

“Con mẹ nó, chủ nhân muốn sờ thi thể à?” Cửu Đầu Sư Tử líu lưỡi.

Quân Tiêu Dao thật con mẹ nó là kẻ tàn nhẫn!

Cả cơ hội sờ thi thể cũng không buông tha.

Quân Tiêu Dao sờ soạng một lúc, sau đó thu tay lại, trên tay đã có thêm một cái túi thơm.

Đúng, không sai, là một cái túi thơm.

Trong đó còn có hương khí nhàn nhạt tản ra, kéo dài không tiêu tan.

“Trời ạ, Vô Cực Tinh Quân này là nương pháo(1) sao, sao lại dùng túi thơm của nữ nhân?” Chín cái đầu Cửu Đầu Sư Tử đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

(1) Nương pháo (娘炮) chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay phong cách nói chuyện thiên về hướng nữ tính, giống con gái.

Quân Tiêu Dao cười khẽ một chút, lắc đầu và nói: “Cái này không phải vật của bản thân Vô Cực Tinh Quân, là tín vật.”

“Tín vật?” Cửu Đầu Sư Tử nghiêng đầu.

“Tín vật để tiến vào kẽ nứt thập giới.” Quân Tiêu Dao nói.

Trước đó Đông Huyền lão tổ đã nói với hắn, trừ một ít người mang đại khí vận, đại nghị lực có thể đi vào kẽ nứt thập giới ra thì còn có một phương pháp khác, chính là thông qua tín vật để tiến vào.

Tế đàn anh linh nằm trong kẽ nứt thập giới, từng có vô số nhân kiệt muốn chứng đạo trong đó, sáng lập ra một con đường xưa nay chưa từng có.

Nhưng đa số đều ngã xuống.

Mà sau khi bọn họ ngã xuống, khó tránh khỏi sẽ để lại một ít di vật, lây dính khí tức của tế đàn anh linh, cuối cùng truyền lưu ra ngoài.

Thiên kiêu bên ngoài có thể thông qua khí tức tín vật này để tìm được cửa vào kẽ nứt thập giới.

Mà hiển nhiên túi thơm này là một vị nhân kiệt nữ tính lưu lại.

Sau khi thu hồi túi thơm, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị rời đi.

Hắn có được mấy ngàn tinh hạch, sáu Liệt Tinh Thần Khôi, căn nguyên của Tinh Thần đại lục, và tín vật tiến vào kẽ nứt thập giới.

Còn Tru Tinh Phá Diệt Cung thì ban cho Nghệ Vũ.

Quân Tiêu Dao thực sự chướng mắt những bảo bối còn lại Tinh cung.

Nhưng hắn cũng không lãng phí, kêu Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử thu lấy.

Sau này hắn có thể để lại cho Huyền Thiên Tông coi như tài nguyên nội tình.

Sau một hồi cướp đoạt, đám người Quân Tiêu Dao cũng đi ra khỏi tinh cung, rời đi ám vực.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao bước ra khỏi ám vực.

Có khí tức khủng bố bỗng bùng nổ, mang theo phẫn nộ cực điểm.

Ba bóng người đứng sừng sững trên hư không.

Họ đều tản mát ra khí tức Chuẩn Thánh cường đại.

“Trời ạ, ba vị Chuẩn Thánh?” Một ít tu sĩ may mắn đi ra khỏi ám vực nhìn thấy thế thì da đầu tê dại.

Ba vị Chuẩn Thánh này từ đâu mà xuất hiện thế này?

Hết chương 233.
Chương 234

“Không đúng, hình như bọn họ là nhằm vào Thần Tử Quân gia!” Một ít tu sĩ chú ý tới.

Ba vị Chuẩn Thánh kia đưa ánh mắt nhắm thẳng vào người Quân Tiêu Dao.

“Thần Tử...” Sở Hồng Y bình yên đi ra từ tinh cung, cũng nheo mắt lại, lộ ra chút lo lắng.

Nếu không phải Quân Tiêu Dao ra tay tương trợ thì nàng ta không có khả năng tồn tại đi ra khỏi bảo khố tinh cung.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện nguy cơ, tất nhiên nàng ta sẽ lo lắng.

Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thật thong dong.

Hắn nâng mí mắt lên, ngữ điệu lại hết sức bình đạm: “Ba vị Chuẩn Thánh của Diệp gia là có ý gì?”

Quân Tiêu Dao sớm đã đoán được, Diệp Tinh Vân hạ giới không có khả năng không mang theo hộ đạo nhân.

Chỉ là vì hạn chế của ám vực, hộ đạo nhân cũng không thể bước vào một bước.

Trong ba vị Chuẩn Thánh này, một lão giả để râu dê ở giữa bước ra.

Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn không xa lạ, lão giả này chính là lão bộc của Diệp Tinh Vân, Phúc bá.

“Thần Tử Quân gia, hồn đăng của Tinh Vân thiếu gia đã tắt.” Sắc mặt Phúc bá mang theo một tia bi thương.

Ánh mắt của hai vị Chuẩn Thánh bên cạnh vẫn sắc bén nhưu chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.

Bọn họ cũng biết, Diệp Tinh Vân và Quân Tiêu Dao từng có nhiều lần xung đột.

Nếu nói ai có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện Diệp Tinh Vân ngã xuống, không thể nghi ngờ là Quân Tiêu Dao.

Hơn nữa ở ám vực hạ giới, người duy nhất có năng lực giết Diệp Tinh Vân cũng chỉ có Quân Tiêu Dao.

“Nếu ta nói không phải ta giết thì sao?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Cũng không phải hắn sợ hãi nên muốn biện giải cái gì.

Vốn dĩ không phải do hắn, vì sao phải đứng ra nhận tội thay kia chứ?

“Hừ, không phải ngươi giết à, dưới tình huống như vậy, trừ ngươi ra thì còn có ai giết được Diệp thiếu gia?” Hai tên Chuẩn Thánh bên cạnh Phúc bá hừ lạnh và nói.

Quân Tiêu Dao nhướng mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn nói: “Bản Thần Tử giải thích là không muốn vô duyên vô cớ bị gán ghép tội danh, thật sự cho rằng bản Thần Tử sợ các ngươi?”

Lời nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì một khí thế lạnh lẽo tỏa ra khiến hai tên Chuẩn Thánh lập tức im tiếng, nói không ra được câu tàn nhẫn nào nữa.

Về mặt tu vi, bọn họ không sợ Quân Tiêu Dao, nhưng ở phương diện thân phận thì bọn họ cũng không thể trêu vào Quân Tiêu Dao.

Phúc bá vẫy vẫy tay và nói: “Thỉnh Thần Tử đại nhân bớt giận, lão hủ chỉ muốn biết chân tướng về chuyện thiếu gia ngã xuống.”

Thái độ của Phúc bá làm vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi dịu lại, sau đó dùng vài câu đơn giản giải thích một chút.

“Thì ra là như thế.” Phúc bá nghe vậy, bi thương trong mắt càng đậm.

Lão không ngờ, Diệp Tinh Vân không chết trong tay Quân Tiêu Dao, ngược lại lại mất mạng vì phương thức nghẹn khuất như thế này.

“Thật là như vậy?” Hai tên Chuẩn Thánh còn lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu thật sự là bản Thần Tử làm, giết cũng đã giết, chỉ là một Diệp Tinh Vân thôi, bản Thần Tử sẽ không thừa nhận sao?”

Lời này khiến mí mắt hai tên Chuẩn Thánh kia đều nhảy dựng.

Cũng chỉ có Thần Tử của Quân gia mới dám nói ra lời này.

“Đa tạ Thần Tử giải thích nghi hoặc, ai, Tinh Vân thiếu gia thua do sự kiêu căng kiêu ngạo của chính mình.” Phúc bá lộ ra vẻ mặt bi ai, trong nháy mắt cảm thấy như già nua đi vài phần.

Quân Tiêu Dao khẽ thở dài: “Có lão bộc trung thành như ngươi, cũng coi như phúc phận của Diệp Tinh Vân.”

“Đâu có, lão hủ thật không xứng chức...” Phúc bá thở dài, tùy ý chắp tay, có chút nản lòng thoái chí.

Sau đó bọn họ rời đi, chuẩn bị truyền tin dữ này quay về Diệp gia.

Thật ra chuyện này cũng thường thấy.

Đại tranh chi thế, thiên kiêu ngã xuống là chuyện hết sức bình thường.

Diệp Tinh Vân chỉ là một trong vô số những bọt nước mà thôi, chỉ trong giây lát đã tan mất tung tích.

“Kế tiếp nên trở về Thiên Huyền đại lục một chuyến, sau đó đi giải quyết chuyện của những tội tộc khác rồi tìm kiếm muội muội của Quân Vạn Kiếp.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Mà ngay vào lúc trận phong ba cuối cùng của Tinh Thần đại lục sắp được bình định.

Ở Thiên Huyền đại lục lại nhấc lên gợn sóng kinh thiên.

Rất nhiều Thái Cổ Thần Sơn ở vùng cấm trung ương liên hợp nhập thế, muốn đẩy ngang bốn vực Đông Tây Nam Bắc, thành lập trật tự thuộc về chủng tộc Thái Cổ.

Đứng mũi chịu sào là Đông Huyền đạo tông cầm đầu thế lực Nhân tộc, họ bị đả kích mang tính hủy diệt.

Đặc biệt là vì bị đánh bất ngờ, cho nên toàn bộ Đông Huyền đạo tông bị Thái Cổ Thần Sơn đánh tan tác trở tay không kịp.

Trừ một số ít cường giả là Đông Huyền Tông chủ miễn cưỡng mang vết thương mà bỏ chạy thì tất cả tu sĩ còn lại của Đông Huyền đạo tông đều bị diệt trừ!

Tin tức này làm chấn động toàn bộ tứ đại huyền vực Đông Tây Nam Bắc!

Trong nhất thời, người nào trong Thiên Huyền đại lục cũng cảm thấy bất an!

Thiên Huyền đại lục, Đông Huyền Vực, trong một thánh địa Nhân tộc.

Tiếng sát phạt nổi lên bốn phía, khói thuốc súng bay lên tận trời.

Phía trên vòm trời, một con ma nhện thật lớn xuất hiện.

Trên mặt đất cũng có một loạt hầm ngầm xuất hiện, vô số những ma nhện đen nhánh dữ tợn trào ra từ trong đó.

Chúng đến từ Thiên Huyền đại lục, một tòa Thái Cổ Thần Sơn nằm ở vùng cấm trung ương, tên là Ma Linh Thần Sơn.

Mà nhất tộc Thiên Ma Chu sinh sống trên đó.

Nhất tộc Thiên Ma Chu là nhất mạch Thái Cổ vương tộc cực mạnh, hơn nữa trời sinh yêu thích giết chóc, thủ đoạn tàn nhẫn.

Rất nhanh, thánh địa Nhân tộc này đã tiếp cận với huỷ diệt.

Mà bên kia, Tây Huyền Vực, trong một ngôi miếu thờ Nhân tộc cũng có đại chiến đang bùng nổ.

Vô số những người khổng lồ cao chừng ba trượng xuất hiện.

Da thịt toàn thân bọn họ cứ như được bao trùm bởi một lớp áo giáp nham thạch, chẳng những lực phòng ngự kinh người, hơn nữa sức mạnh vô song.

Bọn họ đến từ Nam Vẫn Thần Sơn, là một chủng tộc Thái Cổ khác - Nhất tộc Thạch Cự Nhân.

“Nhân tộc phải bị diệt, từ đây Thiên Huyền đại lục là thiên hạ của chủng tộc Thái Cổ ta!”

Một Thạch Cự Nhân Thánh Nhân cảnh gầm lên giận dữ, cầm một cây cự bổng trong tay, chùy chết một vị lão tăng Chuẩn Thánh.

Cảnh tượng tương tự còn trình diễn ở bốn vực của Thiên Huyền đại lục.

Mấy mạch Thái Cổ Thần Sơn thực lực khủng bố tới cực điểm muốn thừa dịp thập giới hỗn loạn để huyết tẩy thiên hạ, thành lập trật tự vô thượng thuộc về chủng tộc Thái Cổ.

Mà đối mặt với Thái Cổ Thần Sơn ở vùng cấm đột nhiên công kích, các thánh địa Nhân tộc, gia tộc lánh đời… hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh trở tay không kịp, tổn thất thảm trọng.

Nhưng nói thật, cho dù Nhân tộc có thời gian ứng phó thì kết quả cũng không có biến hóa quá lớn.

Hết chương 234.
Chương 235

Sở dĩ vùng cấm trung ương được gọi là vùng cấm, là bởi vì chủng tộc Thái Cổ có nội tình quá sâu, quá cường đại.

Thế lực Nhân tộc căn bản không thể ứng phó, cho nên mới gọi khu vực kia là vùng cấm.

Cho nên hiện tại, chủng tộc Thái Cổ muốn huyết tẩy Thiên Huyền đại lục thì dù thế lực Nhân tộc có chuẩn bị, cũng khó có thể ngăn cản.

Giờ phút này, ở Đông Huyền đạo tông.

Đưa mắt nhìn lại, nơi này đã là một mảnh phế tích, đoạn bích tàn viên, gạch ngói tứ tán.

Vô số thi thể của tu sĩ Đông Huyền đạo tông ngã tứ tung ngang dọc trên mặt đất.

Một đám sinh linh trên lưng mọc cánh chim màu xanh lá đang đứng trên hư không.

Đó là Thanh Thiên Đại Bằng tộc của Thanh Thiên Thần Sơn.

Nhưng mà, trong đám sinh linh Thanh Thiên Đại Bằng tộc này lại có một dị loại.

Đó là một thiếu niên thanh bào, trong mắt hiện ra một tia thù hận lãnh lệ khắc cốt.

Hắn ta là Lâm Phong!

“Đông Huyền đạo tông, ngươi nghe lệnh Quân Tiêu Dao, diệt tông tộc Lâm thị ta, còn làm phụ thân ta chết thảm, đây là cái giá các ngươi phải trả!”

Vẻ mặt Lâm Phong thật nghiêm khắc.

Lúc trước khi Quân Tiêu Dao nói muốn tiêu diệt tông tộc Lâm thị, Đông Huyền Tông chủ là người đầu tiên đứng ra.

Chỉ sợ ông ta cũng không ngờ, lúc trước chỉ vì huỷ diệt một gia tộc nho nhỏ mà hiện giờ lại lọt vào trả thù diệt tông như vậy.

Toàn bộ Đông Huyền đạo tông, trừ vài vị cường giả như Đông Huyền Tông chủ ra thì tất cả tu sĩ còn lại đều đã ngã xuống tại đây.

Ngay vào lúc cảm xúc Lâm Phong không ổn định, một thiếu nữ dáng người tinh tế, có mái tóc ngắn màu xanh lá tiến lên bên cạnh an ủi: “Lâm Lang, chàng đừng thương tâm, ít nhất Đông Huyền đạo tông này đã bị huỷ diệt, mối thù của gia tộc chàng cũng coi như được báo.”

Thiếu nữ tóc ngắn xanh lá này là kiêu nữ trẻ tuổi của Thanh Thiên Thần Sơn, Bằng Linh.

Trước kia cũng là nàng ta và huynh trưởng nàng Bằng Phi phát hiện Lâm Phong đang hôn mê.

Còn hiện tại vì sao nàng ta quan tâm Lâm Phong như vậy, tất nhiên là vì thích Lâm Phong.

Ngươi hỏi vì sao lại thích à?

Đừng hỏi, hỏi ra chỉ là do quang hoàn của vai chính.

Lâm Phong thân là vai chính thiên địa của Thiên Huyền đại lục, nếu không thể chinh phục nổi một thiếu nữ thì còn làm vai chính cái rắm.

Nếu nói Quân Tiêu Dao là dựa vào mị lực cá nhân để chinh phục muôn vàn thiếu nữ.

Vậy Lâm Phong chỉ đơn thuần do quang hoàn của vai chính mà thôi.

Trải nghiệm lên xuống phập phồng và tính cách kiên cường của hắn ta khiến Bằng Linh rất có hảo cảm.

Nghe Bằng Linh an ủi, thù hận trên mặt Lâm Phong vẫn không giảm đi phần nào.

“Mối thù của gia tộc còn chưa được báo, căn nguyên tất cả mọi chuyện đều là do Quân Tiêu Dao!”

“Nếu không có hắn thì sao Lâm Phong ta lại thê thảm như thế, nếu không phải hắn, sao Tử Yên lại chết, nếu không phải hắn, sao tông tộc Lâm thị ta lại bị huỷ diệt?”

“Cho nên, Lâm Phong ta nhất định phải tự tay diệt Quân Tiêu Dao, bằng không khói giải mối hận trong lòng ta!” Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, trong mắt dâng lên lửa giận.

“Ha hả, ta cũng muốn gặp Quân Tiêu Dao kia, không biết hắn và Tiên Vực Kim Dực Tiểu Bằng Vương, ai mạnh ai yếu?”

Bên kia, huynh trưởng của Bằng Linh - Bằng Phi cũng mở miệng, trong mắt hiện lên tò mò và chiến ý.

Trong cảm nhận của gã, Kim Dực Tiểu Bằng Vương ở Tiên Vực chính là tồn tại gần như vô địch.

Mà không biết Quân Tiêu Dao kia có thể bằng được mấy phần thực lực của Kim Dực Tiểu Bằng Vương?

“Đa tạ Bằng Phi đại ca, nhưng Lâm Phong vẫn muốn đích thân đối phó Quân Tiêu Dao.” Lâm Phong nói.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong cũng không cô phụ kỳ vọng của Quân Tiêu Dao, thu thập được toàn bộ căn nguyên thế giới.

Hiện tại thực lực của hắn ta đã hơn xa trước kia quá nhiều quá nhiều.

“Vậy kế tiếp, chúng ta nên đi đâu?” Bằng Linh dò hỏi.

“Chỉ có một nơi, hơn nữa đám người Đông Huyền Tông chủ cũng sẽ trốn đến nơi đó, thậm chí tất cả các thế lực Nhân tộc đều sẽ chạy tới nơi đó.” Sắc mặt Lâm Phong thật băng hàn, hắn ta nói.

“Lâm Lang, nơi mà chàng nói là...” Bằng Linh nghi hoặc.

“Nơi mà gia tộc lánh đời Nạp Lan đóng trú, linh sơn thượng cổ!” Lâm Phong nói rất chắc chắn.

Còn vì sao Lâm Phong xác định như thế, là do hiện giờ gia tộc Nạp Lan đã là danh môn vọng tộc của toàn bộ Thiên Huyền đại lục, uy danh đã lan xa.

Hiện giờ Thái Cổ Thần Sơn tàn sát bừa bãi, huyết tẩy thiên hạ.

Nơi duy nhất thế lực Nhân tộc có thể tị nạn cũng chỉ còn lại gia tộc Nạp Lan.

“Một khi đã vậy thì hãy kêu gọi các Thái Cổ Thần Sơn khác cùng nhau tấn công đến gia tộc Nạp Lan!” Bằng Phi nói.

...

Sự thật cũng thật sự như Lâm Phong dự đoán.

Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, rất nhiều thế lực đều cùng hội tụ về hướng gia tộc Nạp Lan.

Còn về nguyên nhân vì sao?

Tất nhiên là bởi vì gia tộc Nạp Lan có quan hệ với Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao thân là Nhân tộc của Tiên Vực, Thần Tử của Hoang Cổ thế gia, thân phận địa vị và sức ảnh hưởng đều không ai có thể sánh bằng.

Trong lòng Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục, Thần Tử Quân gia là tồn tại duy nhất có khả năng giằng co với Thái Cổ Thần Sơn.

Trừ Thần Tử Quân gia ra, chúng thế lực không tìm thấy người nào khác có thể dẫn dắt bọn họ đối kháng với Thái Cổ Thần Sơn.

Mà giờ phút này, trên linh sơn thượng cổ, gia tộc Nạp Lan cũng đã loạn thành một nồi cháo.

Một vài người của Đông Huyền Tông chủ trọng thương trốn ra được, sắc mặt xám xịt.

“Nạp Lan gia chủ, ngươi nhất định phải phát tin tức cho Thần Tử đại nhân, bảo ngài ấy tới giúp chúng ta!” Đông Huyền Tông chủ kêu lên.

“Ai... Chuyện này, chúng ta cũng không có phương thức liên hệ với công tử, hơn nữa công tử có chuyện phải làm, chúng ta cũng không tiện quấy rầy.” Nạp Lan Chiến thở dài một tiếng rồi nói.

Sao ông ta lại không muốn tìm Quân Tiêu Dao.

Nhưng họ căn bản không có phương thức liên hệ.

Hơn nữa dù có thì bọn họ cũng không dám quấy rầy Quân Tiêu Dao.

“Vậy nên làm sao bây giờ, chỉ sợ không bao lâu nữa Thái Cổ Thần Sơn sẽ tiến công tới, đến lúc đó chúng ta sẽ xong đời.” Đông Huyền Tông chủ bi thiết kêu lên.

Ông ta cũng thực thảm, toàn bộ Đông Huyền đạo tông chỉ còn lại vài người bọn họ trơ trọi.

Bên cạnh, một thiếu nữ dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp cũng mang theo ưu sầu, đó là Nạp Lan Nhược Hi.

“Công tử sẽ đến sao?” Nạp Lan Nhược Hi lẩm bẩm trong lòng.

Nàng chỉ muốn gặp lại Quân Tiêu Dao.

Hết chương 235.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK