Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



… em đang nghĩ, đến khi nào thì có một mối quan hệ bạn bè tốt “Không phải rất đơn giản sao?”
“Có đơn giản thật không?”
“Không đơn giản?”
“Nếu như người đó biết thân thế của em, chẳng qua chỉ là một đứa con gái không thể đứng trên sân khấu thì em nên làm gì?”
Nhiếp Hạo nghe xong liền im lặng.

Giống hệt như anh ta.


Nếu mọi người biết, anh ta thậm chí còn không biết bố ruột của mình là ai… Chỉ là một con chó do Kỷ Vân Như nuôi, có phải thấy anh ta rất buồn nôn không?
Vì vậy, kết bạn để làm gì?
Ở một mình không tốt sao?
Minh Dao cầm lấy tay anh ta lắc lắc nói: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta chơi với nhau là đủ rồi”
“Sau khi quay xong phim thì làm gì?”
“Ừm … Em cũng chưa nghĩ về điều đó.


“Anh cũng chưa nghĩ về điều đó.


“Chúng ta sẽ chia tay ư?”
“Anh không tham gia các chương trình tạp kỹ” Nhiếp Hạo đột nhiên nói.

Minh Dao không khỏi tò mò nói: “Sau đó thì sao?”
“Nhưng mà có thể quay một bộ phim cùng em.



Hai con mắt Minh Dao không khỏi sáng lên: “Thật không? Quay cái gì! Diễn cha con sao?”
“Anh không biết … Anh phải đọc kịch bản”
“Vậy phải tìm ai quay? Lục Viễn Phương nói giúp em chuẩn bị bộ phim rồi quay! Muốn tìm ai diễn cùng, đều có thể!”
Con mắt Nhiếp Hạo sắc thầm nghĩ nói: “Không quay cùng ông ta, anh sẽ quay cùng em”
“Hả? Tại sao lại vậy?”
“Lục Viễn Phương làm quá nhiều chuyện với em … bà ta sẽ tức giận.


Minh Dao chớp mắt nói: “Kỷ Vân Như à?”
“Bà ta tức chết cũng đáng”
“Bà ấy tức giận rồi … rất dễ phát điên, đối với em cũng vô ích”
Thực ra anh cũng đang suy nghĩ vì cô bé.

Minh Dao nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Em cứ tưởng rằng anh đang suy nghĩ thay bà “Cũng vì em: “Không phải chứ … Nhiếp Hạo, có phải anh không thể rời xa em rồi đúng không?”
“Không thể nào”
“Anh có mài! Nếu đã có người mình muốn bảo vệ thì không thể bảo vệ thêm một ai khác nữa!”
“Muốn thử”
“Thử cái gì?”

Xem xem có thể làm cho bản thân mình hữu dụng hơn, rồi bảo vệ người khác sau!”
Ôi trời!
Minh Dao kích động đến mức gần như không nói nên lời.

Thực sự, rất hạnh phúc.

Nhiếp Hạo không ngờ lại… thay đổi ý tưởng.

Cô thích thú nhìn anh nói: “Nhiếp Hạo, anh thật đẹp trai!”
Đẹp không?”
“Đẹp!”
“Già rồi”
“Anh già rồi cũng đẹp trai! Anh chờ em lớn lên, cho anh xem tuyệt thế mỹ nhân là như thế nào, anh và em lớn lên, anh vẫn sẽ đẹp trai như bây giờ!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK