Nhưng người vẫn phải tới.
Lo lắng người phụ nữ điên Tần Viên đó sẽ làm bậy, cô nhóc Tô Noãn Tâm không chịu nổi, tốc độ của Lệ Minh Viễn rất nhanh.
Mặc kệ trên người còn đang mặc bộ quần áo ở nhà, chân mang giày thể thao, anh đã dẫn vệ sĩ chạy đến
Lúc tới, cửa phòng vệ sinh đã bị đạp ra từ bên ngoài, Tô Noãn Tâm và Tần Nghĩa đang cùng nhau phối hợp chơi trò trấn giữ".
Hai người đứng ở cửa phòng vệ sinh, tới một người đạp một người, cố gắng giữ cửa phòng vệ sinh, không để một người đi vào bắt bọn họ.
Bằng không nhiều người tấn công tử phía, Tô Noãn Tâm thật sự không có lòng tin mình sẽ thắng được.
Canh giữ ở cửa phòng vệ sinh thì khác, bốn phía trước sau trái phải, trong đó có ba phương hướng là không lo lắng sẽ bị người tập kích, chuyên tâm đối phó với hưởng trước mặt là được rồi, còn lại phải dựa vào năng lực của bản thân, cố gắng chống đỡ đến lúc Lê Minh Viễn chạy tới.
Lê Minh Viễn vừa vào cửa phòng bao, khí chất lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy anh đến, vội vàng hô lớn: "Chủ! Bên này!"
Lê Minh Viễn nhìn Tô Noãn Tâm trên mặt đã trang điểm đến mức mình không nhận ra, tóc vì đánh nhau mà rối tung rốimù, cả người vô cùng chật vật, anh cau mày nói: "Dừng tay! Có còn chút dáng vẻ của con gái hay không!"
Tô Noãn Tâm lập tức thu tay được, bĩu môi uất ức: "Rõ ràng là tôi bị ức hiếp, vậy mà vừa vào đã dạy dỗ tôi!"
Lê Minh Viễn trợn mắt nhìn cô một cái
nói: "Tới đây."
Tô Noãn Tâm lập tức chạy lon ton đến sau lưng anh.
Cuối cùng cô cũng cảm thấy mình đã an toàn.
Tần Viên thấy Lệ Minh Viễn lại đích thân đến đây, sắc mặt không dễ coi, cô ta che nửa gương mặt còn đang chảy máu, phản ứng cực nhanh nói: "Lệ Minh Viễn, anh tới thật đúng lúc! Em giúp anh bắt gian
Tần Nghĩa và con đĩ Tô Noãn Tâm nàylại ở chỗ này lén lút qua lại l
Đúng lúc bị em bắt tại trận!"
Tô Noãn Tâm nghe vậy, thiếu chút nữa bị tức chết, cứ thế buộc miệng buông lời thô tục: "Đệch mọe cô!"
-"Im miệng!" Sắc mặt Lê Minh Viễn khó coi, anh gầm nhẹ nói.
Tô Noãn Tâm không phục nói: "Cô ta nói bậy!"
"Tôi biết."
"Ồ... Vậy thì tôi không nói "
"Ngoan, đứng ở một bên đi."
Tần Viên nghe được tiếng "Ngoan" đầy cưng chiều kia thì ghen tị tới muốn nổi điện.
Cô ta thích người đàn ông này mười năm, anh chưa từng nói với mình như vậy bao giờChỉ thấy trong con người của Lệ Minh Viễn phủ đầy sự sắc bén nhìn mình nói: "Tần Viên... Là ai cho cô lá gan động vào người của tôi hả?"
Tần Viên cau mày nói: "Lệ Minh Viễn, em giúp anh xả giận! Cô ta và Tần Nghĩa ở đây anh anh em em, bị em bắt tại trận, người đi cùng em cũng nhìn thấy, cũng nghe thấy những gì bọn họ nói!"
"Ồ? Nhìn thấy cái gì? Nghe cái gì?"
"Nhìn thấy bọn họ ôm nhau! Tần Nghĩa còn bảo Tô Noãn Tâm làm bạn gái của cậu ta!"
Ánh mắt sắc bén của Lệ Minh Viễn hơi tối lại, quét mắt nhìn Tần Nghĩa một cái nói: "Cô ta nói là sự thật sao?"
Vào giây phút Lê Minh Viễn xuất hiện, Tần Nghĩa cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, cứutinh Tô Noãn Tâm mời tới lại sẽ là Lê Minh
Viễn...
Trong đầu anh ta đều là câu hỏi Lê Minh Viễn và Tô Noãn Tâm là quan hệ như thế nào.
Mãi đến khi Lê Minh Viễn nói. Ai cho cô lá gan động người của tôi, trong đầu Tần Nghĩa trống rỗng.
Người của tôi.
Tô Noãn Tâm lại là người của Lê Minh Viễn... Một người hùng mạnh như anh căn bản sẽ không để đứa con nhà giàu như anh ta vào trong mắt.
Trong lòng Tần Nghĩa khổ sở, anh ta nghiêm mặt nói: "Chị tôi bị điên, cậu Lệ đừng nghe chị ta nói bậy, tôi và Tô Noãn Tâm là bạn... Không có làm ra bất kỳ chuyện nào vượt quá giới hạn cả."
----------------------------
Danh Sách Chương: