Lúc này bóp lên xúc cảm rất tốt.
“Bóp đau rồi thì em đừng có mà khóc”
“Chắc chắn sẽ khóc.
Chú bắt nạt em thì liền khóc cho chú xem, còn khóc lớn tiếng để người bên ngoài đều nghe thấy, chú có sợ hay không”
“Em cho là chỉ một mình anh mất mặt hay sao?”
“Ha ha, da mặt em dày, không sợ mất mặt”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Bắt đầu gội đây, chớ lộn xộn”
“Biết rồi! Chú chuyên nghiệp một chút nha, hầu hạ đến dễ chịu thì sẽ cho chú phí phục vụ!”
Ai mà thèm một chút tiền ấy của em.
Khóe m Minh Viễn có chút cong lên, rất nghiêm túc vén mái tóc dài của cô lên.
Đầu tiên vẩy một chút nước làm ướt tóc, sau đó lại đổ dầu gội đầu lên rồi xoa thành bọt.
Hình như, là như thế này không sai? Lệ Minh Viễn cũng không chắc chắn.
Trần Tố Nhi thấy Lệ Kiên rời khỏi lâu như vậy cũng chưa thấy trở về thì bên trong không khỏi có chút chạnh lòng.
Trong ngày tân hôn thì anh ta không phải nên ở bên cạnh cô ta sao?
Cô ta lần đầu tới nhà họ Lệ vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây cho nên có nhiều chuyện vẫn chưa cảm thấy thích ứng.
Bà cụ Lệ mệt mỏi đã trở về phòng nghỉ trưa rồi.
Một mình cô ta đã trong phòng đợi nửa ngày.
Từ trong phòng đi ra, cô ta chỉ nghe thấy tiếng Tô Noãn Tâm cười ha ha.
“Chú, cũng có dáng vẻ như rất chuyên nghiệp đó! Gội tốt chút nha, ha ha, phí phục vụ cho chú thêm nhiều chút”
“Im miệng!”
Cũng đã rửa cho em rồi, vậy mà còn không yên tĩnh.
“Em cứ không đấy, chú nhà em tốt như vậy, chỉ muốn hung hăng khen”
Thời điểm Trần Tố Nhi đi ngang qua cửa theo bản năng hướng phía bên trong nhìn lướt qua.
Lại thấy Tô Noãn Tâm nằm ở trên giường, Lệ Minh Viễn thế mà tại tự tay giúp cô gội đầu.
Mặt mũi cô ta tràn đầy kinh ngạc.
Ôi trời ơi.
Người đàn ông như Lệ Minh Viễn vậy thế mà lại còn làm loại chuyện này?
Đôi vợ chồng trẻ này giống như những cặp vợ chồng mới cưới hơn là cô ta và Lệ Kiên.
Ngược lại là Lệ Kiên cả người đều không thấy tăm hơi, liền quăng một mình cô ta nhét vào bên trong gian phòng xa lạ kia.
Điển hình là không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
Khóe mắt Lệ Minh Viễn đảo nhìn thì thấy trước cửa có người.
Anh quay đầu nhìn lướt qua, thấy là Trần Tố Nhi.
Giọng nói của anh thản nhiên nói: “Chú nhỏ đang ở dưới lầu chơi mạt chược, cô Trần có thể đi bên kia tìm chú ấy”
Trần Tố Nhi ngay lập tức lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Được, cảm ơn vì đã thông báo.
Minh Viễn thật đúng là nhìn không ra, cậu sẽ vì cô bé kia làm những chuyện này.”
Tô Noãn Tâm nghe được bọn họ nói chuyện, muốn quay đầu ra xem, Lệ Minh Viễn vội nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận bọt biển lọt vào trong lỗ tai”
“Ừm”
Trần Tố Nhi tự chuốc nhục nhã cười khổ nói: “Vậy không làm phiền hai người, tôi đi xuống dưới lầu tìm chú nhỏ của cậu.
“Cô Trần cứ tự nhiên”
Chờ sau khi Trần Tố Nhi đi khỏi, Lệ Minh Viễn trực tiếp đứng dậy lau khô tay, đem cửa đóng lại.
Tô Noãn Tâm thấy cảnh này, nhịn không được cười nói: “Ha ha, chú giống như rất chán ghét cô ta”
“ừ”
“Nhưng mà vì cái gì vậy? Cô ta cắm sừng Tân Thiên, lại không hề cảm sừng chú”
Danh Sách Chương: