“Mẹ, con đã đồng ý với chủ là làm đến cuối tháng thì từ chức, mẹ yên tâm đi."
“Noãn Tâm! Dù sao Viễn cũng là chồng chưa cưới của con, con cứ gọi người ta là chú như thể để người ta già hơn một vai vế, còn con thì lại kém một bối phận, như thế không được”.
“Bản thân Lệ Minh Viễn người ta cũng không cảm thấy gọi như vậy là không hay, mẹ cũng đừng nhọc lòng nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, con đi làm đây!” .
Cả một ngày, Tô Noãn Tâm bị mẹ càm ràm đến nhức cả đầu. Cái gì mà gọi người ta hơn một vai vế là già rồi? Lệ Minh Viễn vốn dĩ đã già, còn là một tên lưu manh già kia! Nhà họ Cố. Hai mẹ con Bà Cổ và Cổ Thiên Linh về đến nhà với sắc mặt khó coi.
Cổ Thiên Linh tức giận đến mức quăng mạnh cải tủi hôm nay dùng xuống đất, tức giận quát lớn về phía bà Cổ: "Mẹ, mẹ nói xem, hai mẹ con kia rốt cuộc là thần thánh phương nào! Thật là khinh người mà!".
Cô ta sắp tức chết rồi.. Từ bé đến đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ta chịu uất ức như thế này, còn bị hai con quỷ nghèo làm cho tức giận như vậy. | Mặt bà Cố đầy mệt mỏi nhéo giữa mày nói: "Người lớn tuổi hơn kia là kẻ thứ ba mà bố con tìm ở bên ngoài khi còn trẻ, còn người trẻ tuổi là con gái riêng của bố con”.
Cổ Thiên Linh nghe xong, cơn giận lập tức biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ khiếp sợ. Qua một lúc cô ta mới tiêu hóa hết những lời này, vẻ mặt không thể tin được nói: “Mẹ. Mẹ nói đều là sự thật sao?” “Mẹ lừa con làm gì.." *Đã có người vợ như mẹ, vì sao bố con lại coi trọng bà ta chứ?” “Câm miệng, việc của bố con không đến lượt đứa con gái như con nghị luận sau lưng!"
“Vâng, con không nói chuyện này nữa... Nhưng chúng ta đường đường là nhà họ Cố, hôm nay lại bị kẻ thứ ba khốn nạn, còn có con gái của kẻ khốn nạn đó làm cho mất mặt, chuyện này mà truyền ra thì con cũng không còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người nữa!”
Bà Cố cũng gặp may, hôm nay trong cửa hàng kia không có khách, nếu không bị truyền ra thì thật sự sẽ bị người ta chê cười. Cổ Thiên Linh thấy mặt mẹ đầy vẻ mỏi mệt, có chút không đành lòng nói: “Mẹ... Chuyện này mẹ đã biết từ lâu rồi?” “Biết sớm hay biết muộn thì như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra”. “Vậy sao mẹ không làm chuyện gì đó... khiến hai mẹ con kia biến mất?” | Bà Cổ lắc đầu nói: "Bố con đã cảnh cáo, không cho mẹ đụng đến mẹ con họ... Nếu không sẽ ly hôn, nhưng cũng đồng ý với mẹ, sẽ không đi tìm người phụ nữ kia"
Cho nên mấy năm nay, bà Cổ nhiều nhất cũng chỉ nói cho đỡ nghiện, không dám thật sự ra tay nặng với hai mẹ con Tô Noãn Tâm.
| Cổ Thiên Linh nhíu mày nói: “Vậy người mà hôm nay ra mặt vì hai mẹ con kia chẳng lẽ là bố bí mật làm sao?” | Bà Cố lắc đầu nói: "Bố con sẽ không làm như vậy... Mấy năm nay, ông ấy cũng chưa cho mẹ con họ một xu tiền, hoàn toàn giống như người xa lạ, cũng không đề cập là muốn đem Tô Noãn Tâm về nhà họ Cố nuôi, nhưng mà giờ con khốn Tô Ngọc Mỹ kia bệnh nặng, gửi gắm bố của con, ông ấy hình như có chút muốn nhả việc kia ra” | Cho nên trước đó bà ta mới có thể đến bệnh viện làm loạn lên.
Để con gái của con khốn kia sống trước mặt mình ư? Không thể nào! "Vậy đó không phải là bổ thì là ai đây? Hình như mẹ biết, còn rất cố kỵ phải không?” “Là vị thái tử kia của nhà họ Lệ... À không đúng, hiện tại Lệ Minh Viễn không còn là thái tử nữa, mà là người cầm quyền nhà họ
Cổ Thiên Linh nhịn không được hít sâu một hơi nói: "Vậy mà là Lệ Minh Viên! Sao có thể... Lệ Minh Viên làm sao quên con khốn kia? Bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới mà?"
----------------------------
Danh Sách Chương: