Ừm...!vừa lúc anh đói rồi, về nhà thôi "Vâng.
chị Ngô, đây là trái cây em mua cho chị kêu tiền bồi Dương gọt vỏ cho chị ăn nhé, chuyện phòng làm việc đã có cô giáo rồi, chị đừng bận tâm, chờ chị tĩnh dưỡng khỏe lại rồi nói sau, hết thảy đều phải lấy tiền đề là cái thai, cái thai quan trọng nhất nhé!
Ngô Thu không khỏi xúc động nói: “Chị biết rồi, em yên tâm.
Chị không sao đâu, bác sĩ nói cái thai không có vấn đề gì, sẽ không ảnh hưởng tới công việc của chị "Vậy là tốt rồi, em về nhà với chủ trước nhé “Đi đi
Nhóm người đạo diễn Khương cũng đã tới lúc rời đi.
Nhưng họ đều chờ Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm rời đi rồi mình mới ra về, không muốn đi cùng anh, cảm thấy người đàn ông khí thế mạnh như vậy, ngay cả những người lớn tuổi như họ cũng không chịu được.
Nhưng họ cũng không thể yếu thế trước mặt người khác, cách tốt nhất là không tiếp xúc, không giao lưu.
Tiêu Bảo Vỹ còn không sao, đi cùng Lệ Minh Viễn xuống lầu.
Lúc ở trong thang máy, anh ta còn hỏi Lê Minh Viễn: "Miếng đất tốt nhất thành nam, tổng giám đốc Lệ với anh trai tôi định khi nào mới khai phá?
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Không cần khai phá.
Tiêu Bảo Vỹ đực mặt ra: "Hả? Chẳng phải anh trai tôi đã bảo là sẽ hợp tác với anh khai phá miếng đất đó hay sao.” “Anh về bảo với anh trai anh là không cần làm gì hết, cũng không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì, chỉ cần chờ tin tức của tôi là được.
“À, được rồi, tôi sẽ về nhà báo cho anh trai tôi.” Mặc dù không hiểu, nhưng Tiêu Bảo Vỹ vẫn đáp lời.
Trên đường về nhà, Tô Noãn Tâm cho Minh Dao ngồi trên đùi mình, tò mò hỏi: “Chú, miếng đất đó chẳng phải anh định hợp tác với anh trai của Tiêu Bảo Vỹ khai phá cơ mà, sao bây giờ lại không khai phá nữa?” “Chuyện người lớn, con nít đừng hỏi.
Tô Noãn Tâm chu môi nói: “Người ta mới không phải là con nít đâu, Minh Dao mới là con nít.
Minh Dao cũng chu môi: “Người ta mới không phải là con nít đầu, sư tỷ mới là con nít”
Tô Noãn Tâm trừng mắt: “Minh Dao, em càng ngày càng nhây! Rốt cuộc ai mới là sư tỷ của em? Thế mà em còn nói hết cho chú nghe! “Bởi vì anh Lệ sẽ không so đo với chị, cho nên em mới nói với anh ấy”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Nếu biết anh không so đo thì sao còn nói cho anh nghe?" “Bởi vì thú vị, ha ha ha, anh Lệ không thấy sư tỷ sợ chết khiếp à?"
Anh thấy, sắc mặt cô nhóc sợ hãi tới mức trắng bệch, trông rất buồn cười.
Vẫn là Minh Dao biết chơi.
Nghe họ trò chuyện, Tô Noãn Tâm suýt nữa tức chết.
Cô ở đoàn làm phim bị Nhiếp Hạo với Minh Dạo cô lập đã đành, đó là hai đứa trẻ tự kỷ, nhưng bây giờ sao cũng có cảm giác bị chủ với Minh Dao cô lập là sao? Hai người này đều cảm thấy khiến mình sợ chết khiếp...!rất thú vị ư?
Thấy cô thở hổn hển, Lệ Minh Viễn không khỏi buồn cười, vươn tay nhéo má cô: "Lại có thịt rồi.”
Tô Noãn Tâm tức giận đập rớt tay của Lệ Minh Viễn: ý chú là em mập hả?” “Rõ ràng ý của anh Lệ là trên người chị lại có da có thịt như trước kia, chứ có bảo chị béo đầu?” “Minh Dao, em câm mồm cho chị, chị đang hỏi chú nhà chi.
“Anh Lệ xem đi! Sư tỷ đang biểu thị chủ quyền với em đấy, làm như không ai biết anh Lệ là của chị ấy.
Hừ, em có giành với chị đâu mà.”
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi: “Chú xem con bé này di..."
Lê Minh Viễn cười khẽ: “Minh Dao làm thể có gì mà không tốt..
Danh Sách Chương: