Minh Dao lại nói: “Nhiếp Hạo còn nói không mua được thì thôi.” “Vậy em hỏi anh ấy xem có thực sự muốn ăn không? Hay là cố ý đùa chị?” Không lâu sau, Minh Dao đã trả lời: “Anh ấy nói thật sự muốn ăn.” “Vậy thì em bảo với anh ấy là chị sẽ nghĩ cách mua cho anh ấy.
“Vâng, sư tỷ.”
Tô Noãn Tâm rời khỏi phòng cho khách, về tới phòng mình thì Lệ Minh Viễn cũng làm việc xong, ngước mắt nhìn cô: “Buồn ngủ à?” “Em đang rầu...!“Rầu gì?” “Nhiếp Hạo nằm viện, em với Minh Dao định đi thăm anh ấy vào ngày mai, cho nên thuận miệng hỏi anh ấy muốn ăn gì, bọn em tiện đường mang tới cho anh ấy.
Không ngờ anh ấy lại không hề khách khí với bọn em, nói là muốn ăn bánh bột ngô, còn phải phối hợp với dưa muối, em biết đi đầu tìm cho anh ấy?”
Thấy cô nhóc rầu rĩ, Lệ Minh Viễn không khỏi cười xoa đầu cô: “Đồ ngốc, về nhà em hỏi thì chắc là sẽ có “Hả? Có à? Nhưng đã nhiều năm rồi em không thấy ai ăn món đó” “Chắc chắc mấy ông bà già đều từng ăn rồi, chắc sẽ có bà cụ nào đó biết cách làm.
“Vậy thì mai em dẫn Minh Dao về nhà hỏi thăm nhé?" “Mai chú phải đi làm đúng không?” “Ừ, mai anh có cuộc họp “Vậy thì em sẽ tự về nhà, sau đó tới bệnh viện thăm Nhiếp Hạo.
Ngày mai chú tan tầm sớm, em sẽ nấu bữa ăn ngon cho chú.
Cũng không thể đi loanh quanh tìm đồ ăn cho người đàn ông khác mà xem nhẹ chủ nhà mình.
Lệ Minh Viễn cười khẽ: “Ừ” “Thế chú đi tắm đi, nếu mai chú phải đi làm thì ngủ sớm chút.
Lệ Minh Viễn vào phòng tắm, Tô Noãn Tâm cắn ngón tay bò lên giường, thấp thỏm lặng lẽ nhìn về phía phòng tắm.
Eo cô vẫn còn hơi mỏi, thể lực của chủ quá khỏe, cô ngủ sớm chút thì có thể tránh được một trận tai nạn.
Nhưng cô càng suy nghĩ miên man thì càng không ngủ được.
Khi Lệ Minh Viễn tắm rửa xong, đi ra ngoài thì thấy cảnh cô nhóc đang nhúc nhích trong chăn, không khỏi bật cười: “Em không ngủ được à?”
Tô Noãn Tâm chui ra khỏi chăn: “Em chờ chủ ngủ cùng.
Chú ôm em đi.”
Lệ Minh Viễn nhìn cô nhóc, mặc đồ ngủ màu hồng đáng yêu, cổ áo hơi nới rộng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay là vì nín thở trong chăn, ngay cả đôi môi cũng hồng hào như thoa son, trông vô cùng mê người.
Cổ họng anh nhúc nhích, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Thấy ánh mắt này, Tô Noãn Tâm theo bản năng nằm về chỗ cũ, trùm chăn lên người, quay lưng lại nói: “Không ôm, em ngoan ngoãn ngủ đây Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi tru*yện tại ТгuуeлАРР.cом
Lệ Minh Viễn bị chọc tức mà cười.
Cô nhóc này, anh lại không phải là dê xồm, chẳng qua là có chút ý tưởng mà thôi, chắc gì đã đụng vào cô.
Tỉnh táo lại, Lệ Minh Viễn cạn lời ngẩng đầu nhìn trời.
Hình như đối mặt với cô nhóc, khả năng tự chủ của anh càng ngày càng kém, rất dễ dàng bị cô làm cho dao động.
Anh im lặng đi đến bên giường, xốc chăn lên, tắt đèn rồi nằm lên giường.
Sau đó cô nhóc cách lớp chăn lăn vào lòng anh, cười xán lạn với anh: “Ngủ bên cạnh chú “Tô Noãn Tâm, em to gan nhỉ?” “Hả? Em làm gì đâu...!“Dụ anh à?” “Em không có!” “Thu chân lại đi!”.
Danh Sách Chương: