Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Loại nào?”
“Đi, dẫn hai người đi xem, đi đổi phong cách cũng có thể cải biến tâm trạng”
“Thật sao…”
“Không tin chị thì em cứ chọn thử một bộ quần áo thay đi, sau khi em thay đổi xong thì tâm trạng cũng sẽ trở nên khác, khí chất cả người cũng khác….

đừng có thấy hợp với phong cách nào rồi cứ luôn mặc phong cách đó, ngẫu nhiên thay đổi một chút cũng coi như là điều hòa lại”
“Oa, Noãn Tâm, chị biết thật nhiều.


“Ha ha, chị cũng mù mờ biết thế thôi…”

Tô Noãn Tâm dẫn theo Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai đến một cửa hàng bán quần áo thục nữ.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Dù sao cô cũng ít mua loại quần áo như vầy, tuy nhiên cảm thấy Lâm Ngọc An sẽ hợp với loại này cho nên mới dẫn bọn họ đến đây
Cô chọn cho Kỷ Hoài An một cái váy màu xanh nhạt, trên cổ có thắt một cái nơ con bướm, sau đó đổi một cái kẹp tóc nơ con bướm màu trắng, sau đó bảo cô ấy đi vào phòng thay đồ đổi quần áo.

Quả nhiên, sau khi Kỷ Hoài An đi ra ngoài thì khí chất trên người cũng trở nên khác biệt luôn.

Dương Ánh Mai thấy vậy cũng không nhịn được giơ ngón tay cái với Tô Noãn Tâm, dùng khẩu hình nói với cô là ánh mắt thật tốt.

Kỷ Hoài An nhìn mình ở trong gương, phát hiện Tô Noãn Tâm thật lợi hại.

Cô ấy rất ít mặc quần áo khác ngoại trừ sườn xám.

Cho dù không phải sườn xám thì cũng là phong cách gần giống sườn xám…
Đây là lần đầu tiên cô ấy mặc loại quần áo thục nữ này, nhìn rất ngoan ngoãn, còn có mấy phần phong thái quý cô.

Kẹp tóc trên đầu phối hợp với chiếc váy màu xanh nhạt, có mấy.

phần hương vị tao nhã.


Kỷ Hoài An cười nói: “Thật sự là không tệ…”
“Nào, để chị chụp cho em một tấm, em gửi cho Minh Thành xem”
“Phụt… vẫn là đừng.


“Phải chụp! Nhìn đẹp như vậy, nhất định phải để cho người trong lòng nhìn thấy”
“Sặc… Vậy được rồi, nhưng mà bây giờ anh ấy đang làm việc, có làm phiền anh ấy không?”
“Đi làm đâu phải đâu thể không được xem điện thoại đâu, có cái gì mà làm phiền hay không… Mấy ngày nay chị ở nhà chán muốn chết, ngày ngày đi làm với chú nhà chị, chú ấy còn vừa làm vừa nói chuyện phiếm với chị nữa”
“Phụt… tổng giám đốc Lệ lợi hại như vậy sao, một tâm làm hai việc luôn”
“Ha ha ha ah, trước đây chú ấy không có chức năng này, nhưng bị em ép ra chức năng mới.


Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai cảm thấy sắp bị cô làm cho cười chết.

Bọn họ cảm thấy chỉ cần cùng cô chơi đùa, nói chuyện phiếm là có thể chết cười được.

Kỷ Hoài An rất thích Tô Noãn Tâm chọn quần áo cho cô ấy, Tô Noãn Tâm đích thật là bị nhóm nhà thiết kế thời trang mà Lệ Minh Viễn sắp xếp cho cô nuôi thành khẩu vị kén ăn.

Bây giờ ánh mắt nhìn quần áo của cô rất độc.


Cho nên những bộ quần áo cô chọn cho Kỷ Hoài An, Kỷ Hoài An thử qua xong thì đều rất thích.

Đặc biệt là sau khi chụp ảnh bộ thứ nhất gửi cho Lệ Minh Thành, Lệ Minh Thành trả lời tin nhắn của cô ấy: “Đẹp”
Cô ấy càng hài lòng hơn.

Bám lấy Tô Noãn Tâm nhờ Tô Noãn Tâm chọn cho cô ấy mấy bộ.

Tô Noãn Tâm không thiếu quần áo, mấy nhà thiết kế quần áo kia mùa nào cũng đưa cho cô không ít quần áo thiết kế mới.

Trong biệt thự có một đống, có rất nhiều bộ chưa mặc qua bao giờ.

Cho nên sau khi cô chọn xong quần áo cho Kỷ Hoài An, cô còn chọn thêm cho cô ấy mấy đôi xăng đan, Kỷ Hoài An đều rất hài lòng.

Sau đó cô lại chọn cho Dương Ánh Mai mấy bộ quần áo đáng yêu.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK