“Sao có thể lỗ vốn...!Ông nội cháu quay phim chưa từng lỗ vốn bao giờ đâu nhé! Ông đỗ xe ở bên kia, chìa khóa đã giao cho bảo vệ, kêu cậu ấy đỗ xe cho cháu đi.
Cùng ông vào đoàn làm phim, Minh Dao cũng đi cùng luôn.” “Vâng, ông nội...!
Chẳng qua ngày nào chẳng tới đoàn làm phim, có gì đâu mà vào? Nhưng cô không biết ông Ngô có lời muốn nói.
Đi tới đi lui, ông Ngô không nhịn được thở dài, hỏi: “Nhóc đã từng nghe tên Kỷ Vân Tiêu bao giờ chưa?” “Kỷ Vân Tiêu? Hình như cháu nghe chú nhắc tới một lần lúc gọi điện thoại.
“Nhắc một lần mà cháu đã nhớ à?” Trí nhớ của cô nhóc tốt đến thế sao? “Không phải, khi đó cháu thấy tên này rất êm tai, Vân Tiêu...!cảm giác như xông lên trời cao, nghe rất khí phách.
Ông Ngô không khỏi bật cười: "Ha ha ha, khí phách lắm đúng không? Năm đó chính ông đã đặt cái tên này đấy!” “Woa! Tên hay thế mà là ông đặt à?” “Đúng vậy.
Tên của nhóc là do ai đặt cho cháu?” “Mẹ cháu đặt.
Có nghĩa là áo bông tri kỷ của mẹ” “Cũng được đấy, cái tên nghe rất thoải mái." Chắc Vân Tiêu sẽ rất hài lòng.
“Mà ông à, Kỷ Vân Tiêu là do ông đặt tên, ông là trưởng bối của ông ấy hả?” “Đúng rồi, ông là cậu ruột của thằng bé đó.” “Woa! Ông nội cũng từng có rất nhiều người thân phải không?" “Không, ông chỉ có một cô em gái gả cho bố của Kỷ Vân Tiêu, sinh hai đứa cháu trai cháu gái cho ông.
Chỉ có thế thôi.
“Vậy rốt cuộc Kỷ Vân Tiêu là người như thế nào? Cũng lợi hại như tên ông ấy ạ?”
Ông Ngô phức tạp nói: “Cả đời ông chưa từng phục ai, nhưng thằng bé đó, ông phục.” “Má ơi! Vậy thì chắc chắn ông ấy lợi hại lắm! Lợi hại còn hơn cả chủ nhà cháu!”
Nghe vậy, ông Ngô không nhịn được trợn trắng mắt nói: "Lúc người ta lợi hại, chủ của cháu vẫn còn là một thằng nhóc cơ.” “Ha ha ha, đó là do chú còn chưa lớn lên.
Bây giờ thì sao? Ông cảm thấy hai người họ ai lợi hại hơn?” “Không so sánh được.
Thời đại của thằng bé đó đã là quá khứ rồi."
Nhưng khi đó Kỷ Vân Tiêu là một thời đại, người trẻ tuổi thế hệ đó không ai có thể sánh bằng ông ta.
Cho dù lớn tuổi hơn Kỷ Vân Tiêu, bố của Lệ Minh Viễn trước kia cũng rất lợi hại, nhưng không cùng đẳng cấp với Kỷ Vân Tiêu.
Mặc dù Lệ Minh Viễn cũng không tồi, nhưng không thể gọi là người đứng đầu một thời đại, chỉ có thể coi là người nổi bật trong số những người trẻ tuổi thời nay.
“Tại sao lại là quá khứ? Ông ấy đâu?” “Còn trẻ đã bị tai nạn xe cộ, bây giờ là người thực vậy” Không hiểu sao Tô Noãn Tâm lại cảm thấy trong lòng khó chịu: “Người lợi hại như vậy mà sao lại bị tai nạn xe CO..." “Ai biết được.
Đời người vốn thế sự vô thường, ai có thể nói rõ khi nào sẽ xảy ra biến cố chứ.
“Nhưng người đó còn trẻ đã xảy ra tai nạn xe cộ, cảm giác như thiên đổ anh tài...!ông trời thật hà khắc với những người lợi hại.” “Ha ha ha, cháu nói hay lắm, ông thích.
“Ông ơi, cháu ngoại trai của ông xảy ra chuyện, chắc ông khó chịu lắm nhỉ? Đó là người thân ít ỏi của ông mà.” “Cháu thấy mái tóc trắng của ông không?” “Thấy..
“Cháu ngoại trai gặp tai nạn xe cộ thành người thực vậy, cả em rể cũng gặp chuyện không may, trực tiếp mất mạng, em gái thương tâm quá mức mà chết bệnh...!Chỉ trong một đêm, mái tóc của lão già này đều bạc phơ.
Không nhắc lại chuyện này nữa, đều là quá khứ rồi.”
Nhưng không hiểu sao, có lẽ là chuyện mà ông Ngô kể quá bị thương, Tô Noãn Tâm lại đỏ vành mắt.
Thấy vậy, cảm xúc trong lòng ông Ngô cuồn cuộn, suy cho cùng cũng là người thân ruột thịt.
Nhìn con bé bên cạnh mà xem, không có chút cảm xúc nào hết..
Danh Sách Chương: