Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Noãn Tâm sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Tiêu thì ngồi ở phòng khách xem phim cùng với Dương Ánh Mai.

Hai người đàn ông của nhà họ Tiêu đều bị bỏ rơi rồi.

Tiêu Bảo Dương nhìn bộ trang phục… rất thiếu nữ hôm nay của Dương Ánh Mai với ánh mắt si mê.

Phảng phất thật sự đã tìm lại được cảm giác yêu đương lúc trước.


Bộ dáng vẻ mặt tràn đầy ý cười nói chuyện với con nhóc nhà Lệ Minh Viễn kia, từng ánh mắt từng nụ cười đều xinh đẹp như vậy.

Tiêu Bảo Vỹ thấy anh trai vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo nhà mình bây giờ cả mặt đều là vẻ si mê ngu ngốc, thật sự cảm thấy cũng là không có ai nữa rồi.

Nhưng vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho người anh trai này từ nhỏ đến lớn luôn vì mình mà chống đỡ một khoảng trời, anh trai cũng như bố, trả giá nhiều như thế vì chị dâu, giờ đây cũng đến lúc được hồi đáp, anh ta cũng mừng cho anh trai.

“Chị Ánh Mai chị không biết đâu, hôm nay ông chú nhà em đẹp trai lắm luôn! Bà lão nhà họ Lan kia cứ nắm lấy tóc em không chịu buông, chú nhà em trực tiếp móc dao găm ra chọt hai lần lên chân của con heo mập Lan Duệ kia, tiếng kêu của tên Lan Duệ kia nghe y như heo bị chọc tiết vậy, ha ha ha ha.

.


Vẻ mặt Dương Ánh Mai đầy khiếp sợ nhìn anh, dùng khẩu hình nói: “Lệ Minh Viễn đáng sợ vậy sao?”
“Đáng sợ chỗ nào đâu, không hề đáng sợ chút nào, ông chú nhà em kia chính là người đàn ông tâm huyết điển hình! Tràn đầy khí dương cương, lại còn đẹp trai không gì sánh kịp, em không sợ chút nào!”
Dương Ánh Mai nghe vậy không khỏi bật cười.

Được rồi, Noãn Tâm không sợ là được.


Lại nghe Tô Noãn Tâm tiếp tục nói: “Lại là ông chú nhà em, hình như anh ta lo là em sợ anh ấy… Ha ha, còn thăm dò em nữa, nói là nếu em sợ bây giờ sẽ để em rời đi, em nói anh dám đuổi em đi thử xem, cả đời này em phải ở bên cạnh anh, anh ta nói được, đây là do em nói đó, sau này em có muốn đi anh cũng không để cho em đi nữa, ha ha ha… Ai muốn đi chứ?”
Dương Ánh Mai nghe vậy, vui vẻ vô cùng.

Đây quả thật là một đôi tình nhân thú vị.

Tô Noãn Tâm tiếp tục nói: “Hơn nữa, ông chú nhà em cũng thật là kỳ cục… Sợ em rời xa anh ta mà lại chọc cho em tức gần chết! Vốn còn rất tốt, vừa nói đến chuyện bikini là lại nháo lên với em rồi.

.


Dương Ánh Mai dở khóc dở cười chỉ chỉ về phía Tiêu Bảo Dương.

Tô Noãn Tâm im lặng quét mắt nhìn Tiêu Bảo Dương một cái nói: “Sao thế? Anh Tiêu trở về cũng nói với chị rồi à?”
Dương Ánh Mai gần như là gật đầu điên cuồng.


Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: “Anh Tiêu à đám đàn ông các anh đúng thật là không nói đạo lý chút nào! Đi biển chơi lẽ nào bọn tôi chỉ được mặc đồ bình thường thôi à! Vậy thì còn chơi gì nữa? Một chút cảm giác ra biển chơi cũng không có nữa được chưa”
Tiêu Bảo Dương nhướng mày nói: “Đối với chuyện này thì tổng giám đốc Lệ có ý kiến gì?
“Chú nhà tôi nói, thứ thuộc về anh ấy dựa vào cái gì mà lại để người khác nhìn?”
“Tôi có cùng ý nghĩ với tổng giám đốc Lệ… Cho nên, chị Ánh Mai của cô đã đồng ý sau này sẽ không mặc nữa rồi! Đồ bơi cũng không phải toàn là bikini, còn có nhiều kiểu khác mà, không nhất định phải là kiểu này”
“Nhưng… cái này nhìn đẹp mà, khoe dáng nha! Con gái chúng tôi đều thích đó”
Khóe miệng Tiêu Bảo Dương co rút nói: “Dù sao thì Ánh Mai cũng đã đồng ý với tôi rồi… Vấn đề còn lại thì cô về nói với tổng giám đốc Lệ đi”
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Người gì đâu mà… đàn ông đi chơi trên bờ cát toàn là mặc quần bơi đó! Đó mới là không khác gì không mặc đồ… Sao tới phụ nữ bọn tôi thì không được chứ?”
Dương Ánh Mai khẩu hình nói: “Đúng vậy”
“Đúng đó chị Ánh Mai, đám đàn ông bọn họ đúng là không thể nói lý được!”
Dương Ánh Mai lại gật đầu.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK