**********
Nghe tin hai mẹ con bọn họ về ăn Tết, những người hàng xóm thân thiết ngày nào cũng sang thăm, hơn nữa còn mang theo ít quà Tết sang.
Tô Noãn Tâm lại vừa nhận được thêm vài cái phong bì sáu trăm ngàn.
Đẩy tới đẩy lui nửa ngày, cuối cùng cô đành nhận vậy.
Cô dở khóc dở cười nói: “Con cũng đã đóng phim kiếm được tiền rồi.
Mọi người không cần cho con lì xì nữa đâu a".
“Nên mà con, mẹ của lì xì cho con của mấy dì thì mấy dì cũng nên biểu lại chút ít chứ.
Mà đúng thật là con bé Noãn Tâm rất có tiền đồ, giờ đã bắt đầu đi đóng phim rồi nha!” “Đúng rồi, con bé đóng phim trên mạng, còn đóng phim điện ảnh nữa, đến lúc phim chiếu mọi người có thể đi xem thử.” “Tất nhiên là phải đi rồi! Noãn Tâm nhà chúng ta sau này sẽ trở thành một đại minh tinh đó! “À, Ngọc Mỹ này, hôm qua nhà mẹ ruột của chị cũng đến đây, mà không gặp được hai người nên về rồi.
Còn tới hỏi chúng tôi hai người đi đâu rồi, đến bệnh viện cũng không tìm được hai người.
Noãn Tâm nghe thấy liền chớp mắt với mẹ cô.
Tô Ngọc Mỹ trợn mắt nhìn con gái rồi trả lời: “Tôi sớm đã xuất viện rồi sức khỏe cũng hồi phục rồi, bây giờ cũng có thể đi làm lại được, vẫn là làm tài vụ, vẫn ở kí túc xá của công ty.
Mà Noãn Tâm bình thường vẫn ở kí túc xá của trường, vì vậy mới không về nữa”.
“Ai da! Sức khỏe ổn rồi là tốt Trước kia mọi người đều cảm thấy đáng tiếc chết đi được, Người tốt như Ngọc Mỹ đây vậy mà.
Mà thôi năm mới sắp tới rồi không nói mấy chuyện này nữa, về là tốt rồi, Noãn Tâm lại còn có tiền đồ, những ngày tháng tương đẹp còn đợi hai người ở phía sau kìa!”
Tô Mỹ Ngọc cười nói: “Vừa quay lại, nhà cửa cũng chưa dọn dẹp xong nữa.
Bữa tối mời mọi người tới nhà tôi ăn bữa cơm, tiện chúc mừng tôi xuất viện, nếu biết trước như vậy thì tôi nên sớm quay về mời mọi người một bữa rồi.
Noãn Tâm à, lấy giúp mẹ cái ví qua đây, trước kia mẹ bị bệnh mấy người các dì ai cũng cho mẹ mượn không ít tiền, còn sợ mẹ không nhận, đều dúi tiền cho mẹ xong liền về ngay” “Thôi mà Ngọc Mỹ, đừng nói đến chuyện đó nữa.
Chỉ là chút tiền nhỏ, kể ra chúng tôi cũng g được mấy đồng lắm đâu.
Mà đó còn là tiền để cứu mạng chị, mỗi nhà cũng chỉ góp được mấy triệu thôi, haiz, ai cũng khó khăn hết mà!"
Tô Noãn Tầm vội vàng trả lời: “Mấy dì à, mấy dì còn cho mẹ con mấy triệu chứ bên nhà của mẹ con đến người chăm sóc cho mẹ con, còn không có lấy một người nữa, huống hồ chi là nói đến chuyện tiền nong.
Con tới trước nhà nhắc đến chuyện mượn tiền liền đuổi con đi.
Đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần.
Ơn nghĩa này của mấy dì, hai mẹ con con đều xin ghi nhớ ạ!” “Giờ con làm chủ, lúc đầu mấy dì cho nhà con mượn bao nhiêu, giờ con xin trả lại mấy dì gấp đôi.
Còn nữa buổi tối tới nhà con ăn cơm nhé! Nhất định phải tới đó! Gọi cả nhà cùng tới luôn nha!” “Ai da, Noãn Tâm, con không cần khách sáo như vậy.
Chuyện này khiến mấy dì ngại quá, cũng không có bao nhiều đầu con “Không sao đâu dì, con cũng đóng phim kiếm được rồi mà! Chú con cũng cho con chút tiền tiêu vặt, cũng không thiếu đầu a.” “Bạn bạn trai của Noãn Tâm cũng đến đây rồi sao?” “Haha, đến rồi ạ, nhưng mà chú con hơi ngại nên đang nằm trong phòng không dám ra gặp mọi người a!”
Noãn Tâm vừa dứt lời, ở đâu đó có tiếng cười vang lên.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Lệ Minh Viễn bước ra từ phòng của Noãn Tâm, khỏe môi hơi cong lên, trợn mắt hỏi: “Là ai ngại thế?” “Haha, chú, con đùa với mọi người thôi ạ!” “Trời ơi, thế mà lần trước dì không về nhà, nghe bà nội tụi nhỏ nói Noãn Tâm tìm được một người bạn trai trẻ tuổi Hơn nữa còn có tương lai, ai ya, đây không phải là quá đẹp trai rồi sao!”
Một đám cô dì chú bác, mẹ nó chứ, Lê Minh Viễn không kiềm được mà đỏ mặt mất rồi.
Chủ yếu là, sắc mặt này của Lê Minh Viễn ngay cả trên tivi cũng không tìm được bộ dạng này của anh! Thật là khiến người khác có chút sợ hãi.
Lần trước Lê Minh Viễn tới, đều là ngày thường, người lớn đều ở đây, mấy đứa nhỏ thì không có tới một hai đứa.
Lần này về đây đón Tết, thế nên cũng có không ít mấy đứa nhỏ tới..
Danh Sách Chương: