Tô Noãn Tâm bỏ đồ trong tay xuống, đi tới cầm lấy bát cơm trên tay cô ấy đặt trước mặt Minh Dao: “Minh Dao bảy tuổi rồi, em có thể tự ăn cơm, đừng để mẹ đút biết không?”
Minh Dao cười cười nhìn cô, sau đó chủ động cầm thìa bắt đầu ăn.
Bạch Kỳ Sương dở khóc dở cười nói: “Minh Dao có thể tự ăn được...!Vì cô không thích con bé ăn cơm đổ tùm lum, mất thời gian dọn dẹp nên cô mới đút con bé ăn”
“Không được đầu chị, Minh Dao cũng lớn rồi...!Bị bạn nhỏ khác nhìn thấy có người đút cơm cho con bé ăn, sẽ mắng con bé là vô dụng”
“Minh Dao à, em phải học cách không làm đồ cơm khi ăn! Chúng ta chú ý hơn một chút thì cơm sẽ không đổ tùm lum nữa!”
Minh Dao cười, ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạch Kỳ Sương bất đắc dĩ nói: “Thôi, sau này cô sẽ để con bé tự ăn.
Noãn Tâm à, sao em lại đến đây vào giờ này?”
Thứ sáu, em chuẩn bị về nhà nên sang đây thăm cô trước.
Cô yên tâm, em đã gọi điện nhờ mẹ chừa cơm cho em rồi, chú em cũng gọi điện tới báo sẽ đến đón em”
“Vậy thì tốt rồi...!Em tới đột ngột quả đúng lúc cô chưa kịp làm cơm cho em, lần sau em tới nhớ báo trước một tiếng, cô sẽ nấu cơm cho em ăn”.
“Đừng nha...!Tay nghề của cô đã làm khổ Minh Dao nhà chúng ta nhiều năm, cô đừng hại em nữa, em tự mình nấu ăn ngon hơn của cô giáo nhiều”.
“Noãn Tâm, em hay nhỉ, bắt đầu biết chê cô giáo của mình rồi!”
“Ha ha...!Em đâu có đầu cô, lời thật mất lòng mà, đúng không Minh Dao?” Minh Dao phối hợp gật đầu nói: “Dạ, chị Tâm nấu cơm là ngon nhất!”
“Minh Dao ơi, chị dẫn em về nhà chị chịu không? Mẹ chị nấu cơm ngon lắm, còn có anh đẹp trai lần trước ăn cơm với nhau!”
“Dạ chịu!” Minh Dạo gần như gật đầu trả lời ngay lập tức.
Kể từ lần trước ra ngoài chơi với Tô Noãn Tâm, cô bé không còn đi đầu nữa.
Bạch Kỳ Sương vẫn không dám dẫn cô bé ra ngoài.
Tô Noãn Tâm cảm thấy cô ấy quá thân trọng.
Bạch Kỳ Sương cứ khăng khăng như thế...!Tô Noãn Tâm cũng hết cách.
Có lẽ năm ấy cô giáo của cô đã trải qua chuyện gì đó...!Để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy quá lớn...!
Sau khi ăn cơm với Minh Dao xong, Tô Noãn Tâm suy nghĩ một lát, có lẽ nên nói cho cô ấy biết việc Lục Viễn Phương đang tìm hiểu chuyện của cô ấy.
Khi Bạch Kỳ Sương nghe cô nói thế, động tác rửa chén trên tay không khỏi cứng đờ, cô ấy ném bát vào trong nước khiến bọt nước văng tung tóe.
Tô Noãn Tâm cười khổ: “Cô ơi, hay là cô để em rửa cho!”
"Anh ta...!không làm gì em đúng không?”
“Ngược lại là không, còn từng giúp em.”
“Vậy thì tốt rồi...!Không vì chuyện của cô mà gây phiền phức thêm cho em, nếu anh ta muốn giúp, em đừng sợ nợ ân tình của người khác...!Cứ nhận đi, có rắc rối gì cũng có thể tìm anh ta."
Dừng lại một chút, Bạch Kỳ Sương hít sâu một hơi: "Cả đời này anh ta nợ cô nhiều lắm.
Còn nợ Minh Dao nữa, nhưng cô không muốn bắt anh ta trả...!Trái lại, có thể trả cho em”
Do đó Noãn Tâm à, lúc em muốn nhờ vả anh ta cái gì cứ việc tự nhiên mở miệng, không cần khách sao đâu!”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Cô ơi...!sẽ không có lúc đó, thậm chí em sẽ không nói cho ông ta biết địa chỉ của cô và Minh Dao, để tránh ông ta làm phiền hai người”
“Anh ta không dám tới...Cùng lắm thì đứng nhìn từ xa, dù sao biết rõ sự tồn tại của Minh Dao...Mà thôi, chuyện năm đó đã qua rồi, từ lâu cô không còn trách hay hận anh ta nữa”
Nhưng cũng không yêu.
"Au...!cô ơi, hình như cô rất hiểu ông ta”.
Danh Sách Chương: