“Được thôi, vậy thì đêm nay có được ăn cơm hay không đều dựa vào chú hết đó”
Doanh nhân biết rất rõ cách kiếm tiền từ bàn tay trắng.
Ít nhất thì sau khi hiểu rõ hoạt động, toàn bộ mọi người đều ngây người, dáng vẻ rất khó xử.
Chỉ có Tân Thiên là Lệ Minh Viễn là không nói gì.
Chắc là trong đầu đã bắt đầu tính toán rồi.
Đàn Thiên Hương cảm thấy đây quả nhiên là một tiết mục não tàn…
ngay cả cách sắp xếp quy tắc hoạt động cũng não tàn như vậy.
Lúc này vẻ mặt cô ta càng lạnh lùng hơn.
Phí Dương nói nhỏ bên tai cô ta: “Không sao đâu… có anh ở đây”
Lúc này Đàn Thiên Hương không nói gì.
Hoạt động vừa bắt đầu thì mọi người đã chia ra nhau ra hành động.
Trước máy quay, Tô Noãn Tâm dùng một loạt tiếng anh sứt sẹo của mình để trao đổi với người nước ngoài.
Lệ Minh Viễn đứng một bên nghe thì khuôn mặt cũng cứng đờ, đã sửa vấn đề phát âm mấy lần rồi nhưng Tô Noãn Tâm vẫn không thay đổi.
“Chú à, làm sao giờ… Em nói biểu diễn cho người ta một tiết mục, có thể cho cháu chút tiền ăn tối không, người ta nói No luôn… còn hỏi có phải là em đang quay phim không… em nói đúng, người ta liền hất tay với máy quay rồi rời đi… Em nói chú là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh mà, người ta không chịu cho chút tiền… còn nói em là lừa đảo kìa”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Tập đoàn Quốc Doanh cũng nổi tiếng ở nước ngoài, tập đoàn Quốc Doanh cũng có không ít hạng mục ở nước ngoài”
Vì vậy nên bị người ta nghĩ lừa đảo là chuyện bình thường.
Mắt Tô Noãn Tâm sáng rực: “Vậy thì chú, chỗ mà Đế Đô hợp tác ở đâu vậy? Chúng ta đi ăn chực đi?”
Trên thương trường chắc chắn có không ít chỗ ăn chực.
“Em xem chỗ sau lưng đi”
Tô Noãn Tâm ngơ ngác mà quay lại phía sau đã thấy bốn, năm nhân viên của tổ tiết mục đang khó tin mà nhìn họ.
Tổng giám đốc bá đạo quả nhiên là không giống người thường, tập đoàn Quốc Doanh lại mở ra tận nước ngoài rồi.
Vẫn may là họ nghe thấy rồi, nếu không thì hai người này thực sự đi ăn chực thật thì họ cũng không biết phải làm sao.
Dù sao thì họ thực sự là ăn mà không cần tiền, cũng không trái với quy tắc hoạt động.
Nhưng trên thực tế thì cũng xem đây là hành vi lách luật đi?
Tô Noãn Tâm lè lưỡi, che mặt lại mà nói: “Quên mất tiêu… đang quay phim mà”
“Ừm, đói chưa?”
“Trước khi lên máy bay em có ăn một chút rồi, tạm thời vẫn chưa đói… nhưng đến tối thì chắc chắn sẽ đói”
“Vậy thì đi chơi đã, sau đó xem tình hình mà làm sau.
”
“Vậy thì em sẽ lo là tối nay không có gì ăn mà mất hứng chơi mất…”
“Vì vậy nên mình đi chơi không được sao? Hay là tham gia tiết mục?”
“Ách… tiết mục cũng có niềm vui của tiết mục mà, chủ không cảm thấy là mấy hoạt động này cũng có ý nghĩa sao?”
“Ừm, khoan đã suy nghĩ lung tung đã, đến giờ ăn cơm tối thì đảm bảo em sẽ có đồ ăn”
Danh Sách Chương: