Tô Noãn Tâm thực sự bị hai mẹ con bọn họ dọa chết khiếp rồi, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên run rẩy.
Hai chân cũng bởi vì hoảng sợ mà mềm nhũn cả ra.
Mẹ là cả thế giới của cô, là người thân duy nhất trên đời này của cô... nếu như đột nhiên bà không còn nữa thì cô cũng cảm thấy không muốn sống nữa.
Sống còn có ý nghĩa gì chứ? “Ngoan, đừng sợ... có tôi ở đây, tôi cam đam mẹ em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Vừa đúng lúc Lý Mạnh đang đứng ngoài cửa phòng làm việc, nghe lời Lệ Minh Viễn dặn dò liền gọi điện thoại cho Phó viện trưởng Dương ngay lập tức, thẳng thừng công bố thân phận vợ tương lai của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh của Tô Noãn Tâm, còn Tô Ngọc Mỹ chính là mẹ vợ tương lai của tổng giám đốc bọn họ.
Phó viện trưởng Dương nghe xong thì sắc mặt tái mét
Ông ấy chỉ biết rằng chỗ dựa của hai mẹ con nhà họ đi.
Tô này là cậu Lệ.
Chứ không hề biết rằng giữa mấy người bọn họ lại có quan hệ thân thiết đến như vậy, thế là liền đồng ý ngay lập tức, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì.
Sau đó dùng thời gian ngắn nhất triệu tập toàn bộ nhân viên bảo vệ của bệnh viện bắt hết đám người bà do bà Cổ đưa đến lại, ngoài ý muốn còn bắt được một một tên lén la lén lút đứng trong góc chụp hình, Ông ấy ra lệnh trói hết đám người này lại, đợi chút nữa đích thân Lệ Minh Viễn sẽ xử lý.
Sau đó lại đích thân đến phòng bệnh đưa Tô Ngọc Mỹ đi cấp cứu.
Cứ thế kéo được người từ Quỷ Môn Quan trở về, có điều cũng từ đó trở đi, bệnh tình của Tô Ngọc Mỹ ngày càng trở nặng... bà nằm trên giường cũng cần phải dùng đến bình thở oxy.
Và cũng không thể tùy tiện xuống giường nữa. Tô Noãn Tâm đứng bên cạnh giường bệnh, khóc đến mức hai mắt sưng húp cả lên.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy từ bên ngoài vào, Lệ Minh Viễn mang theo vẻ mặt u ám tối sầm đi vào trong.
Tô Noãn Tâm quay ngoắt đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Miệng vừa hé mở thì nước mắt đã trào ra ngay tức khắc. “Chú, suýt nữa thì mẹ của em không còn nữa...
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn u ám, anh đi qua đó, đưa mắt liếc nhìn người nằm trên giường bệnh một cái. Lúc trưa anh còn nhìn thấy tinh thần bà minh mẫn, khỏe mạnh ngồi đó cười với anh, mà mới đó đã nằm im lìm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, trên mũi còn phải đeo cả máy thở.
Viện trưởng Dương đi theo sau anh bước vào phòng bệnh, ông ấy đứng một bên cẩn thận dè dặt từng chút một giải thích: “Cũng coi như được cấp cứu kịp thời trước mặt không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn nên làm phẫu thuật nhanh nhất có thể... Nếu người bệnh lại chịu kích động một lần nữa thì thực sự chúng tôi cũng không dám chắc có thể cứu bà ấy được nữa không
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được nguồn hiển thận, đã có tin tức gì chưa?”
Phó viện trưởng Dương đưa tay chấm từng tầng mồ hôi lạnh trên trán nói: “Đã dốc toàn lực đi tìm... cũng đã liên lạc với bên nước ngoài rồi nhưng kỳ lạ là vẫn chưa có bất cứ tin tức nào. Cậu Lê... thứ cho tôi nói thẳng: “Cứ nói đi.” “Tôi nghi ngờ có người đang gây khó dễ, ngăn cản chúng ta tìm nguồn hiến thận giúp bà Tô... nếu không thì không thể nào mà lâu như vậy rồi vẫn chưa có một chút tin tức nào.”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Ông nghi ngờ là do viện trưởng tiền nhiệm làm sao?”
Phó viện trưởng Dương nghe vậy thì vội vàng nói: “Tôi không dám... “Lý Mạnh, đi điều tra ngay cho tôi!”
Lý Mạnh đứng ngoài cửa, cả người đều toát lên khí chất nghiêm túc lạnh lùng, vừa nghe thấy lệnh của anh liền đáp: “Vâng, tổng giám đốc. Phó viện trưởng Dương cười khổ nói: “Cậu Lê... bà Cố vẫn đang ầm ĩ ở bên ngoài... người của bà ta đã bị bảo vệ của bệnh viện chúng ta khống chế tạm giam lại rồi, bà Cổ vẫn đang nháo nhào đòi thả người...
Tô Noãn Tâm hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ: “Chú...
Lê Minh Viễn nhìn cô an ủi rồi nói: Ngoan, ở đây chăm sóc mẹ đi! Chuyện ở bên ngoài cứ để anh xử lý “Chủ... em không muốn những chuyện như vậy xảy ra một lần nữa... bà Cổ bọn họ. “Yên tâm, sau này bọn họ sẽ không dám đến đây nữa đâu!”
Nghe Lệ Minh Viễn nói như vậy, Tô Noãn Tâm liền cảm thấy vô cùng yên tâm.
Danh Sách Chương: