Tô Noãn Tâm vội vàng đi tới, nhỏ giọng dò hỏi: "Chú... chú còn được không đấy?" Lệ Minh Viễn nhìn cô bằng ánh mắt hơi thẫn thờ rồi nói: "Hỏi đàn ông được hay không? Em nói xem có được không!"
Câu này nói có hơi lớn tiếng, một đám đàn ông nghe thấy vậy ai cũng cười như được mùa.
Chỉ trong nháy mắt Tô Noãn Tâm đã mặt đỏ tới mang tai, ngước mắt trừng Lệ Minh Viễn một cái, trong lòng biết cho dù anh không say bét nhè thì cũng đã say không nhẹ rồi.
Dứt khoát kéo tay anh đi vào trong phòng.
Tô Ngọc Mỹ thấy vậy cũng cười theo, sau đó tiễn mọi người rời đi.
Có người biết bà bị bệnh sức khỏe không tốt nên giúp đỡ thu dọn bát đũa rồi cùng bà rửa bát.
Tô Ngọc Mỹ vô cùng cảm kích.
Lệ Minh Viễn bị Tô Noãn Tâm nửa khiêng vào phòng, sau đó đẩy cả người anh lên trên giường rồi nói: "Ai bảo chú nói hươu nói vượn! Hừ, bây giờ ai cũng chê cười em!"
Đôi mắt long lanh tựa như đá quý màu đen của Lệ
Minh Viễn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, anh nói: "Ngoan... Cái gì cũng cho em hết" Tô Noãn Tâm không khỏi sững sờ, ngước mắt nhìn anh nói: "Chú... chú..." "Buổi tối hôm đó, tôi nói như vậy ư?" "Phụt... Chủ uống say lắm rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi! Để em đi nấu canh giải rượu cho chú."
Tô Noãn Tâm đang định quay người đi thì bị Lệ Minh Viễn kéo cổ tay lại: "Tô Noãn Tâm... Chuyện hôm đó, tôi không còn nhớ rõ nữa... Hay là em giúp anh nhớ lại một chút?" "Phụt! Chú muốn chết đấy à! Em nói trêu đùa chú tí thôi, chú làm gì đó, muốn trêu lại em hả?" "Tô Noãn Tâm... Chỉ có em được trêu tôi thôi à? Không cho tôi trêu lại em hả?"
Ánh mắt của Lệ Minh Viễn cứ thế nhìn vào cô chăm chằm.
Tô Noãn Tâm cách anh rất gần, đến cả mùi rượu trên người anh cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Chỉ cảm thấy tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp. "Chú... Chú, em sai rồi, lần sau không trêu chú nữa... được chưa." "Ngày đó em khóc... Tôi vẫn nhớ, còn đấm tôi mấy quả." "…. Đậu xanh!
Say mà sao vẫn còn nhớ kỹ vậy? "Ở đây, còn chỗ này nữa... Bị em đạp một phát." "… Cho nên giờ anh muốn tính sổ, đánh lại à? Chợt nghe Lệ Minh Viễn tiếp tục nói: "Tô Noãn Tâm...
Xin lỗi... Tối hôm đó, không phải tôi cố ý muốn làm tổn thương em."
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đầy kinh ngạc ngước mắt nhìn đối diện với anh.
Ôi trời ạ!
Đây vẫn là... lần đầu tiên anh nói xin lỗi cô vì chuyện tối hôm đó.
Thoáng chốc Tô Noãn Tâm bỗng cảm thấy chuyện xảy ra vào tối hôm đó dường như không còn quá quan trọng nữa.
Lê Minh Viễn đã xin lỗi cô rồi.
Một người luôn ngồi tít trên cao thế mà lại nói xin lỗi với cô.
Mà cô cũng biết rõ, tối hôm đó cũng không phải do anh cố ý nên quả thật không trách anh được.
Nhưng dường như từ trong nội tâm Lệ Minh Viễn chính là một người rất hiền lành... Sau khi bù đắp nhiều như vậy mà vẫn còn nhớ nói một tiếng xin lỗi với cô.
Vậy là đủ rồi.
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh và nói: "Chú... Em không trách chú nữa."
Lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Lệ Minh Viễn đã say đến nỗi ngã xuống giường.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nhìn anh một lúc lâu, sau đó đến gần cởi giày giúp anh và đắp chăn lông lên.
Nhìn chiếc giường mà mình ngủ từ nhỏ đến lớn bỗng có thêm một người đàn ông... Người đàn ông này còn là người đã từng cùng cô làm chuyện thân mật nhất trên thế giới này, trong lòng Tô Noãn Tâm chợt cảm thấy phức tạp.
Hơn hai giờ chiều.
Lý Mạnh gọi điện thoại đến
Danh Sách Chương: