Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Tô Noãn Tâm, nếu như chữ viết vặn vẹo và nhật ký khi bé của em bị người khác xem được, em sẽ có tâm trạng như thế nào?”
“Cái này… Chắc chắn là em sẽ rất khó chịu… Còn sẽ rất xấu hổ nữa…
“Cho nên em còn muốn tiếp tục nói?”
“Vậy chú cũng sẽ như vậy sao?”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng: “ừ”
“Ha ha… Chú nhà em còn biết xấu hổ nữa nha! Thật là đáng yêu mà”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Tô Noãn Tâm, em lại ngứa da hả?”
“Ha ha, không ngứa….
Ôm chú một cái”
Sau đó trực tiếp ôm chặt lấy Lệ Minh Viễn.
Trong bóng tối, khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi co rút nói: “Được, không tức giận.
”
“Cũng không khó chịu?”
*Ừ.
.
“Chú thật tốt… Chú là bé ngoan nhất trên đời, sau này em muốn sinh cho chú một đứa bé ngoan ngoãn như chú vậy!”
“Vậy để em dỗ chú ngủ… Trải nghiệm cảm giác làm mẹ trước” Sau đó cô ôm lấy đầu Lệ Minh Viễn, vỗ nhẹ sau lưng anh, hát bài hát bà hàng xóm bên cạnh hay hát ru cháu trai ngủ.
Trong lòng Lệ Minh Viễn chắc chắn là sụp đổ.
Nhưng cùng lúc… Lại không có cách nào từ chối hành động đau lòng cho anh của nhóc con sau khi xem xong nhật ký.
Muốn đối xử tốt với anh…
Thôi, cứ để như vậy đi.
Sau khi ngủ một giấc xong, chắc chắn con nhóc này sẽ không nhớ đến chuyện nhỏ này nữa.
Lệ Minh Viễn nhắm mắt lại, bên tai anh chỉ còn lại tiếng hát ru giòn tan của Tô Noãn Tâm.
Một lúc sau, anh thật sự bị ru ngủ.
Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng hít thở đều của anh, không hiểu sao lại cảm thấy rất tự hào.
Hừ hừ!
Nhìn xem cô lợi hại như thế nào chưa.
Thật sự ru được chú ngủ đó!
Cô nhắm mắt lại giữ nguyên tư thế này, sợ đánh thức Lệ Minh Viễn dậy, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ theo.
Sáng hôm sau.
Trần Tố Nhi bị Lệ Kiên giày vò suốt một đêm không dậy nổi, suýt nữa đến muộn ngay trong lễ tế tổ.
Vẻ mặt ông cụ Lệ vô cùng khó coi.
Cộng thêm trước đó được Lệ Minh Viễn phổ cập qua kiến thức về bản tính của Trần Tố Nhi, ông cụ Lệ càng thêm không hài lòng với cô vợ trẻ của con trai nhỏ.
Cả quá trình đều trầm mặt.
Bà Lệ thấy vẻ mặt của ông ấy tối đen thành như thế, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
Lệ Kiên và Trần Tố Nhi tới muộn nửa giờ đang khoan thai đi đến, Vẻ mặt ông cụ Lệ lạnh lùng dẫn bọn họ đi vào bên trong từ đường, dập đầu với bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Lệ.
Mỗi một bài vị đều phải dập đầu.
Trần Tố Nhi súy nữa dập đầu đến choáng váng.
Nhà họ Lệ biến thái như vậy sao… Dập đầu một chút trước toàn thể bài vị là được rồi.
Đây còn bắt dập đầu từng cái một!
Cô ta gần như phải nghiến răng mới dập xong.
Dập đầu hơn một tiếng… Hai chân Trần Tố Nhi gần như mềm nhũn.
Đi đường cũng phải dựa vào Lệ Kiên đỡ.
Ông cụ Lệ thấy cô ta ngoan ngoãn dập đầu, không dám nói lời oán trách nào thì lúc này mới nguôi giận.
Danh Sách Chương: