Thời gian đã khoảng bảy giờ.
Các trưởng bối của chỉ hai chỉ ba đều đã đến phòng khách trong nhà chờ sẵn.
Lệ Minh Viễn ngủ một giấc ngon cho nên tinh thần rất tốt, sóng vai cùng Tô Noãn Tâm đi xuống tầng.
Ông cụ Lệ thấy người đã đến đông đủ, ngồi thẳng người nói: “Nếu người đã đến đầy đủ rồi thì bắt đầu đi”
Người hầu trong nhà bê một cái khay tới, bên trên hai có đặt hai chén trà.
Trần Tố Nhi cầm một chén trà, khom lưng đưa cho ông cụ Lệ nói: “Bố, mời bố uống trà”
Ông cụ Lệ gật đầu, nhận lấy, khế nhấp một ngụm, sau đó đưa một cái hộp cho cô ta, bên trong là quà.
“V của thẳng ba, sau này con là con dâu của nhà họ Lệ chúng ta, phải tuân thủ bổn phận của mình, làm việc theo quy củ! Nhà họ lệ của chúng ta danh phong ngôn chính, không được làm ra bất cứ việc gì bại hoại gia phong, nếu không….
Cho dù là ai thì cũng sẽ bị trục xuất ra khỏi nhà! Bao gồm cả Lệ Kiên, nghe rõ chưa?”
Trần Tố Nhi khẽ nhíu mày, rõ ràng cô ta bị những lời này làm cho khó chịu.
Nhưng cô ta với Lệ Kiên vẫn ngoan ngoấn gật đầu: “Dạ”
Sau đó cô ta lại kính trà cho bà Lệ.
Bà Lệ thì ngược lại rất dễ tính, cầm món quà ông cụ Lệ tặng cho bà ta lúc mới vào cửa đưa cho Trần Tố Nhi, đó là một chiếc vòng ngọc chất lượng tốt, nói: “Tố Nhi, sau này phải sống thật tốt với Lệ Kiên, biết chưa?”
Trần Tố Nhi nhìn vòng ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Dạ, thưa mẹ”
Sau một phen ra mắt, trưởng bối chỉ hai chi ba đều cho cô ta một cái lì xì.
Tiểu bối thì không cần tặng lì xì, còn được Trần Tố Nhi tặng cho một cái lì xì không lớn không nhỏ.
Sau đó đều ngoan ngoãn gọi Trần Tố Nhi một tiếng thím út.
Bao gồm cả Tô Noãn Tâm và Kỷ Hoài An cũng nhận được lì xì.
Tô Noãn Tâm sờ độ dày của lì xì… Cảm giác không nhiều lắm, đoán chừng khoảng ba triệu”
Nhưng cô cũng không ghét bỏ, dù sao… Cô vẫn chưa gả vào nhà họ Lệ.
Vẫn còn tính là người ngoài, người ta cho cô lì xì đã là không tệ Ngược lại là đám Lệ Minh Nguyệt… Độ dày phải hơn mấy chục ti Không ngờ Lệ Minh Viễn cũng có… Khóe miệng anh co rút nhận lấy lì xì, sau đó trực tiếp nhét vào tay Tô Noãn Tâm.
Giống như anh rất phản cảm với loại nhận lì xì này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ông nội đang nhìn chằm chằm vào anh, sc anh gây ra chuyện thị phi, cho nên Lệ Minh Viễn vẫn phải nhận.
Sau lễ ra mắt xong thì là bữa sáng.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Lệ Minh Viễn dẫn theo Tô Noãn Tâm rời khỏi nhà tổ của nhà họ Lệ.
Tất nhiên là mang theo cả bảo vật gia truyền mà ông cụ Lệ tặng.
Lệ Minh Thành cũng dẫn Kỷ Hoài An trở về nhà họ Kỷ.
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc cũng dọn dẹp một phen rồi đi đến tập đoàn Quốc Doanh làm việc.
Trên đường, Tô Noãn Tâm tò mò mở hộp gỗ ra xem một cái.
Thấy bên trong là một miếng ngọc bội….
Cô hơi nghi hoặc hỏi: “Chú… Ông nội tặng cái gì đây? Ngọc bội mà người xưa đeo? Là đồ cổ sao?”
“Ừ… Bảo vật gia truyền của nhà họ Lệ, lợi cho con nhóc em”
Mồm Tô Noãn Tâm trực tiếp há hốc thành hình chữ O: “Vãi… Quý như vậy sao?”
“Ừ, nếu tính ở hiện tại thì chính là bảo vật vô giá đó”
“Ông trời của con ơi… Ông nội muốn làm gì vậy?”
“Đền bù cho em”
“Em cũng đâu có tức giận đâu…”
“Em khóc rất tốt, ông nội cho rằng em thật sự oan ức, sợ đắc tội anh, trực tiếp lấy bảo vật gia truyền trong nhà ra….
Ông ấy nói đây là miếng ngọc bội mà ông cố của anh vào thời điểm mất mùa đói kém đến suýt chết đói cũng không lỡ ,mang ra đổi… Có lẽ là một món bảo bối thật”
… Thứ này quý giá như thế, cho em, em biết cất đâu?”
“Anh cất giúp em, trong nhà có két sắt”
Danh Sách Chương: