Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
"Được."
Tô Noãn Tâm dùng tốc độ nhanh như bay tắm xong, sau đó gửi tin nhắn cho Lệ Minh Viễn, nói mình đã tắm xong rồi.

Không lâu sau, Lệ Minh Viễn đã lên tầng.

Sau khi quay về phòng, phát hiện cô nhóc đã muốn chui vào trong ổ chăn.

Không hiểu sao anh cảm thấy có chút buồn cười.

Không nhanh không chậm đi tắm rửa, rồi sau đó sấy khô tóc, trở lại trên giường, chui vào ổ chăn, tắt đèn.


Cả phòng ngủ, đều yên tĩnh lại.

Lệ Minh Viễn không nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc, không khỏi nhíu mày nói: "Không sợ bị ngạt chết hử?"
Ngay sau đó, Tô Noãn Tâm từ trong chăn chui ra nói: "Làm sao chú biết em không hô hấp?" ".… Đây tính cái vấn đề gì? 11 "Chú, em có chút ngủ không được." "Vừa rồi không phải nói rất buồn ngủ sao?" "Bình thường đều ôm Minh Dao ngủ.

Minh Dao đi rồi, em thấy không quen.

"Ôm cái gối đầu?" "Em đang ôm đây.

Nhưng gối đầu không ấm áp như trên người Minh Dao?"
Lê Minh Viễn muốn nói, anh cho em mượn ôm? Nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

"Quen hai ngày, thì tốt thôi." "Ừm.

Sang năm Minh Dao sẽ trở lại, chủ buồn ngủ, thì ngủ đi." "Không phải quá buồn ngủ.

Có thể nói chuyện với em một lát" "Thật sao! Vậy chủ cũng không được chế em nói lan man!" "Sẽ không"
Cô nhóc nằm trong ổ chăn, giọng nói vô thức trở nên mềm nhũn, trong đêm khuya yên tĩnh, có vẻ rất êm tai.

Lệ Minh Viễn yên lặng lắng nghe cô thao thao bất tuyệt, nói đủ loại chuyện lúc nhỏ của cô.


Nghe đến cuối cùng, cô nhóc rõ ràng đã buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ.

Đến cuối cùng, hoàn toàn yên tĩnh lại.

Không hiểu sao, Lệ Minh Viễn cũng thấy không quen.

Hình như, từ sau khi ngu chung giường với cô nhóc này, anh không còn thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định gì nữa.

Hầu như đều là đợi đến lúc cô ngủ, anh mới có thể dần dần đi vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Lệ Minh Viễn gần như theo bản năng kéo chăn đắp lên người của Tô Noãn Tâm, cùng ôm vào trong ngực.

Dường như, như vậy mới có thể an tâm.

Năm giờ rưỡi chiều ngày 30 tết, Lê Minh Viễn đúng giờ dẫn theo Lý Mạnh cùng nhau trở về nhà.

Thím Lý và Tô Ngọc Mỹ cùng nhau làm một bàn cơm tất niên lớn.

Tô Noãn Tâm cũng đi theo phụ một tay.

Sáu giờ tối, đúng giờ ăn cơm tất niên.

Trước khi ăn cơm tất niên, dựa theo phong tục, Tô Noãn Tâm và Lý Mạnh cùng đi bên ngoài thả pháo.


Sau khi cơm nước xong, Lệ Minh Viễn lấy phong bao lì xì đã chuẩn bị xong từ trước, cho Tô Ngọc Mỹ, thím Lý, Tô Noãn Tâm, Lý Mạnh mỗi người phát một bao.

Tô Noãn Tâm nhận đến mặt đầy ý cười, cảm kích nói: "Cám ơn chủ, chúc chủ thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi! Càng sống càng trẻ!"
Lệ Minh Viễn gật đầu cười nói: "Cũng chúc em năm mới, mọi sự đều thuận lợi.

"Cám ơn chú!"
Tô Ngọc Mỹ nhận được tiền lì xì, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Minh Viễn, tiền lì xì này, dì phát cho cháu mới đúng! Của cháu dì sẽ không nhận, tiền lì xì là phúc lợi của viên chức nhận không sao cả, đó là dì nên được, nhưng tiền lì xì năm mới, đều là người lớn phát cho con cháu!"
Nói xong, đã đem tiền lì xì mà Lệ Minh Viễn cho, đẩy trở lại, đem tiền lì xì chính mình chuẩn bị phát cho anh.

Lệ Minh Viễn không muốn.

Thím Lý ở bên cạnh cười nói: "Tiền lì xì mà người lớn cho, cậu nhận đi.

Tô Ngọc Mỹ cũng nói: "Đúng vậy, cũng không bao nhiêu, lễ mừng năm mới cũng rất vui mừng, chúc Minh Viễn năm sau sự nghiệp càng ngày càng phát đạt, tình cảm với Noãn Tâm càng ngày càng tốt.

Lệ Minh Viễn nói tiếng cảm ơn, đem tiền lì xì Tô Ngọc Mỹ đẩy về, cùng tiền lì xì mà những người khác cho anh, đều đưa tới trước mặt Tô Noãn Tâm nói: "Muốn không?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK