Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bàn tay đang nắm menu của Lâm Xuân Mạn căng cứng.

Cô ấy yên lặng ngước mắt nhìn Trần Tố Nhi nói: “Tôi là vợ chưa cưới của Tân Thiên, xin hỏi cô đây có việc gì sao?”
“Vợ chưa cưới?”
“Không sai”
“Cô là cô chủ nhà nào? Tại sao tôi chưa từng thấy cô ở trong cái vòng của các quý cô nà!
Ý là muốn nói cô ấy là một người không quen biết sao?
Lâm Xuân Mạn thản nhiên nói: “Tôi cũng chưa từng gặp qua cô.



“Vậy sao… Tôi họ Trần, tên là Trần Tố Nhi”
“Ừm, chưa từng nghe qua”
Tân Thiên có chút nhíu mày, không ngờ cô nhóc này còn theo Tô Noãn Tâm học được một ít thứ, còn biết đánh ngược lại người ta.

Anh ta thản nhiên nói: “Nếu cô Trần không có việc gì thì quay trở lại ăn cơm đi”
“Lâu rồi không gặp… Tôi còn đang muốn ôn chuyện với anh, làm sao lại không có việc gì chứ?”
Khóe môi Lâm Xuân Mạn co rút: “Muốn ôn chuyện sao? Có cần tôi nhường chỗ cho cô không?”
Trần Tố Nhi cười lạnh: “Nếu cô đây vui lòng thì tôi nguyện ý”
Lâm Xuân Mạn cầm túi xách đứng dậy, đám người cho rằng là cô nổi bão chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lâm Xuân Mạn lại cầm túi xách đổi chỗ ngồi, đi đến ngồi bên cạnh Tân Thiên.

Sau đó cô ấy cầm quyển thực đơn, ôm lấy cánh tay Tân Thiên biểu thị quyền sở hữu, hỏi: “Anh Thiên….

Em thấy món này không tệ lắm, anh thấy sao?”
Anh Thiên….


.

Khóe môi Tân Thiên hơi cong lên: “Được”
“Vậy em gọi nha.


“Anh Thiên, anh cứ ôn chuyện với bạn đại học của anh đi, không cần phải để ý tới em.

Vậy thì có thể buông tay anh ta ra trước không?
Trực tiếp ôm ở trong ngực là có ý gì?
Còn làm như anh ta sắp chạy không bằng?
Ánh mắt Trần Tố Nhi thản nhiên quét qua cử chỉ thân mật của hai người, thân là một kẻ già đời, đương nhiên là cô ta có thể nhìn ra một chút không tự nhiên trên khuôn mặt của Tân Thiên.

Cô ta hơi mím môi, ngồi vào phí đối diện bọn họ, nói: “Tôi còn tưởng rằng nhiều năm như vậy tổng giám đốc Tân không kết hôn, không tìm bạn gái là bởi vì không quên được bạn gái mối tình đầu chứ?”
Tân Thiên nghe vậy thì giống như là ăn phải con ruồi.


Không đợi anh ta mở miệng, Lâm Xuân Mạn đã bĩu môi nói: “Cô Trần, cô thì biết cái gì? Nhiều năm như vậy anh Thiên không tìm bạn gái, không kết hôn không phải là bởi vì không quên được bạn gái mối tình đầu là là bị bạn gái mối tình đầu làm cho buồn nôn!”
“Tôi nghe nói mối tình đầu của anh ấy là một cô gái không biết liêm sỉ là gì, ăn trong bát ngó trong nồi, tướng ăn rất là khó coi”
“Cô Trần, cô với anh Thiên là bạn thời đại học, cô có biết người phụ nữ không biết liêm sỉ kia là ai không?”
“Tôi còn muốn được chiêm ngưỡng thử bộ dáng của cô ta đó”
Vẻ mặt Trịnh Dĩ Hằng lập tức trầm xuống.

“Cô nghe ai nói mối tình đầu của Tân Thiên là người như vậy vậy?”
“Tôi nghe Noãn Tâm nói, Noãn Tâm nghe từ chú nhà cô ấy, chú nhà Noãn Tâm là bạn thời đại học của anh Thiên của tôi đó”
Là Lệ Minh Viễn nói.

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Trần Tố Nhi siết chặt lại.

Cô ta nhíu mày cười nói: “Hóa ra là như vậy…Tân Thiên của cô đã thích như vậy, không ngờ lại thích vào loại hình như vậy!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK