Khi Tô Noãn Tâm nói, Lục Viễn Phương nghe thấy một âm thanh giòn tan của phái nữ, theo bản năng nâng mắt nhìn về hướng này.
Liếc nhìn một cái liền không thể dời mắt.
Đôi mắt cô gái này... rất động lòng người.
Ánh mắt hấp dẫn người khác như vậy, giống như đôi mắt của Bạch Kỳ Sương... làm anh ta nhớ nhung nhiều năm.
Nghĩ đến Bạch Kỳ Sương, vết thương lòng lại dường như đau nhói.
Lâm Đức Trung nhìn thấy Tô Noãn Tâm, vội cười haha nói: “Tổng giám đốc Lục, giới thiệu một chút, đây là bạn học của con gái tôi, hai đứa cùng diễn trong đoàn phim”
Lục Viễn Phương biểu cảm lạnh nhạt gật đầu, không nói gì.
Lâm Đức Trung giới thiệu xong, mới cùng Tô Noãn Tâm chào hỏi: “Noãn Tâm, ở đoàn phim có quen không?” “Chú Lâm yên tâm, đạo diễn cùng mọi người trong đoàn phim đối với con và Xuân Mạn rất tốt. “Ha ha ha, không có gì lo lắng cả, Xuân Mạn ở cùng con, chú rất yên tâm. Mấy đứa con đều ngoan, bình thường hãy chiều cổ lẫn nhau." “Chủ Lâm yên tâm đi! Chờ diễn xong, đến lúc đó con cùng Xuân Mạn đến nhà chủ chơi, vậy là được ăn đồ ăn cô nấu rồi.” “Ha ha, muốn ăn món cô con nấu còn khó sao, cô của con đã muốn đi tham ban từ lâu rồi... Chú không cho cô ấy đi, để con bé tiểu Mạn ở đoàn phim ăn chút khổ vậy
Đạo diễn Vương lúc này mới chen vào nói: “Lâm Xuân Mạn quả nhiên là phụ nữ của tổng giám đốc Lâm...
Lâm Đức Trung cười nói: “Không tồi, nhưng mà đạo diễn Vương dù sao cũng đừng bởi vì nó là con gái của tôi mà thiên vị, cứ làm theo như bình thường, để nó học hỏi thêm kinh nghiệm”
Người của đoàn phim, chính là đạo diễn chỉ biết Lâm Xuân Mạn vào đoàn bằng quan hệ, lại không biết cô là con gái của ông chủ.
Ngay cả Hứa Bảo Châu cũng phải ngạc nhiên.
Nếu sớm biết vậy... ngay từ đầu đã kết thân với Lâm Xuân Mạn rồi.
Nhưng Lâm Xuân Mạn suốt ngày chỉ biết dính lấy Tô Noãn Tâm và Dương Diễm, muốn làm thân cũng không biết làm cách nào.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nhóm diễn viên nữ đều đến mời rượu Lục Viễn Phương và Lâm Đức Trung
Có nhà đầu tư thỉnh thoảng còn sờ soạng vài diễn viên nữ, nhưng họ đều ngại sự có mặt của Lục Viễn Phương nên phải một cách kín đảo âm thầm.
Nếu Lục Viễn Phương không ở đây, họ còn có thể đùa giỡn ra mặt.
Mà hiển nhiên Lục Viễn Phương không hề quan tâm nơi này, ngoại trừ người phụ nữ của Lệ Minh Viễn, cũng chỉ có đôi mắt linh động kia khơi lên hứng thú của anh ta.
Nhưng cũng không gấp gáp, một khi anh ta đã nhìn trúng con mồi nào, đều rất có kiên nhẫn.
Đạt được thứ gì đó quá nhanh, sẽ mau cảm thấy nhàm chán.
Ngược lại, người phụ nữ của Lệ Minh Viễn... rất thú vị, còn chủ động mời rượu anh ta, muốn cùng anh ta nói chuyện.
Có lẽ nào Lệ Minh Viễn không khiến cô thỏa mãn về tiền bạc và quyền thế? Thế nên cô mới muốn tìm người khác chống lưng?
Sắc mặt Hứa Bảo Châu có chút ửng đỏ, cô ta nâng chén nói: “Tổng giám đốc Lục... cảm tạ anh đã đầu tư cho đoàn làm phim, giúp cho tôi có cơ hội thể hiện khả năng diễn xuất của mình.
Cái này còn phải nói.
Lục Viễn Phương nhíu mày nói: “Có thể đầu tư cho người đẹp như vậy là vinh hạnh của tôi.”
Nghe vậy, mặt của Hứa Bảo Châu lại đỏ thêm, mắt nhìn xuống nói: “Tôi kính anh một ly
Lục Viễn Phương nâng ly uống một cách sảng khoái. Anh ta không chủ động đến tìm người phụ nữ của Lệ Minh Viễn nhưng nếu phụ nữ của Lệ Minh Viễn đã tìm đến cửa, anh ta cũng sẽ không khách sáo. “Tổng giám đốc Lục, tôi tự giới thiệu một chút. Tôi tên là Hứa Bảo Châu, là nữ chính của bộ phim này.
Nữ chính?
Lục Viễn Phương không khỏi nhíu mày.
Giọng nói không cảm xúc quay sang hỏi đạo diễn Vương: "Vai cửu vĩ hồ này do ai đóng?”
Anh ta nhớ rõ, vai diễn này lúc trước không phải là nữ chính.
Danh Sách Chương: