“Con muốn nhiều lắm, nhưng hiện tại bố không cho được, nhưng con biết… bố đang cố gắng, bởi vì bố yêu con và mẹ, chỉ là chuyện của người lớn các người đều rất phức tạp… Nhưng con biết bố vẫn luôn cố gắng là đủ rồi”
Lục Viễn Phương nghe vậy thì hốc mắt có chút chua xót.
Con gái của ông ta mới bằng này tuổi mà đã biết hiểu cho ông ta rồi.
Ông ta gật đầu hứa hẹn: “Ừ, bố đang cố gắng, Minh Dao chờ bố, sau này bố sẽ cho con những gì con muốn”
“Được, một lời đã định!”
Sau khi cúp điện thoại, Minh Dao đắc ý nói: “Đã xong!”
Tô Noãn Tâm cười như không cười nhìn nó: “Minh Dao thúi, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan”
“Em không nói dối”
“Nhưng anh Lệ của em không phải ngôi sao”
“Một người là đủ rồi”
“Nhưng chú ấy không thích tham gia mấy cái thứ kia”
“Vậy phải xem bản lĩnh của đàn chị, dù sao em cũng dựa vào chính bản thân mình đạt được mong muốn, đàn chị cũng có thể”
Tô Noãn Tâm thì không nghĩ tới muốn tham gia chương trình gì.
Nhưng có thể cùng chú nhà mình tham gia chương trình… Cô cũng muốn thử một chút.
Để chú cùng vui đùa với cô đi.
“Để về nhà chị sẽ hỏi một chút”
Sau khi Minh Dao với Tô Noãn Tâm về tới nhà thì cùng ngồi chơi đùa với Tiểu bạch một lát.
Thấy thời gian không còn sớm, cô ngủ trưa cũng không dám ngủ, vội vàng chạy đi làm bài tập.
Chú nói buổi tối giáo viên dạy tiếng Anh sẽ tới, không có cách nào sống mà.
Minh Dao dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn cô chạy lên tầng làm bài taaoj, sau đó leo lên ghế sopha trong phòng khách ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Nhiếp Hạo.
Hỏi anh ta đang làm gì, đã quen thuộc chưa.
Kết quả là người ta không có hồi đáp.
Thế mà vừa trở về đã không để ý đến nó nữa, quả thực là ghê tởm.
Minh Dao thở phì phò gửi tiếp một tin nhắn: “Lục Viễn Phương đã đồng ý mang theo con trai của ông ấy tham gia chương trình, chuyện anh hứa với em nhớ phải làm đó, ngày mai đi báo danh với em”
Bên trong gian phòng khách sạn.
Kỷ Vân Như nhìn người đàn ông đang ngủ say trong lồng ngực của mình, khóe môi không khỏi cong lên nụ cười thỏa mãn.
.
Danh Sách Chương: