quyển nhật ký dày như vậy, cô mới nhìn một tờ thôi đã đau khổ thành dạng này rồi.
Chắc chắn phía sau còn có rất nhiều chuyện đau khổ của chú khi ấy, không có ai nói chuyện, chỉ có thể viết tâm trạng của mình ra.
Cô đưa tay chộp lại lấy quyển nhật kí trong tay chú nhà mình.
Lệ Minh Viễn không chịu… Tô Noãn Tâm lại dùng sức kéo.
“Xoẹt” một tiếng, quyển n ký bị xé làm hai nửa.
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn u ám nói: “Tô Noãn Tâm!”
“Em muốn xem!” Tô Noãn Tâm trợn mắt hét lớn với anh.
“Anh thấy em muốn lên trời!”
Quả thực là chiều đến vô pháp vô thiên!
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Ngoan, không phải thứ gì tốt cả, không có gì để xem cả.
”
“Không, em muốn xeml”
Lệ Minh Viễn có chút đau cả trứng.
Con nhóc này yếu ớt như thế, động một cái là khóc… Mắng không được, đánh không được, chửi cũng không được luôn… Trong lúc nhất thời anh thật sự không biết phải làm cái gì cho tốt.
Nhưng mà anh thật sự không muốn cô nhìn thấy những thứ này.
“Ngoan… Học cách tôn trọng anh được không? Anh không muốn em nhìn thấy những thứ này”
“Em không muốn học cách tôn trọng chú… Em phải bầu bạn bên chú cả đời, em phải biết tất cả mọi thứ về chú! Em không chỉ muốn xem mỗi quyển này, còn phải xem hết tất cả mấy quyển kia nữa… Em muốn biết hết tất cả quá khứ của chúi”
“Chú không cho em xem, em vẫn sẽ khóc, em sẽ ở đây khóc cả một đêm, không ngủ được”
Lệ Minh Viễn thật sự đau cả đầu.
Anh định khuyên: “Chỉ là một chút đồ vật ảnh hưởng tới tâm trạng thôi, đều đã là quá khứ rồ “vậy thì em cũng phải xem”
“Tô Noãn Tâm, có tin là anh đánh em không?”
“Chú có đánh chết em thì em cũng phải xem”
Lý Đức Thành trực tiếp bị chọc giận tới bật cười.
“Không có chút thương lượng gì sao?”
“Không có! Em không chỉ muốn xem, còn phải xem hết! Không sót một chữ!”
“Được rồi… Vậy em xem đi, nhưng xem thì được, không cho phép khóc nhè!”
Tô Noãn Tâm khit mũi một cái, rút khăn giấy ra lau khô nước mắt nước mũi nói: “Không khóc thì không khóc, dù sao cũng là do chính em muốn xem”
Lệ Minh Viễn dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, lấy hết mấy quyển nhật ký ra nhét vào trong ngực cô.
Anh tức giận nói: “Em xem đi! Xem cho đủ vào!
“Hừ! Chú có tức giận cũng vô dụng, cháu chính là muốn xem, hơn nữa còn xem hết.
”
Tâm trạng của Lệ Minh Viễn lúc này chỉ muốn im lặng nhìn trời.
Anh bế cô thả lên giường, sau đó nói: “Em từ từ xe… Anh đi ra ngoài một lát cho tỉnh táo”
“Em không!”
“Tô Noãn Tâi Đáy lòng Tô Noãn Tâm không khỏi lộp bộp một cái”
“Bỏ đi, không ép chú nữa”
Hốc mắt….
hoàn toàn đỏ bừng lên.
Cô bĩu môi nói: “Vậy không cho phép chú đi quá lâu… Cầm điện thoại theo, sau khi em xem xong sẽ gọi điện thoại cho chú, chú phải quay về phòng ngủ đó.
”
Lam Thanh Như thản nhiên ừ một tiếng.
Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: