Ở rể là chuyện quái quỷ gì.
Lệ Minh Viễn miệng run rẩy, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía ông nội.
Ông cụ Lệ có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Nhìn tôi làm cái gì! Cũng không phải là ông già này làm đâu! Hơn nữa, cô dám cho cháu trai tôi đi ở rể thử xem!”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Việc này sao không quan trọng được? Quan trọng là, chỉ sợ là ông nội đã đoán ra được rồi?”
Lam Thanh Như đã đứng ngồi không yên, sắc mặt có chút trắng bệch, đứng dậy nói: “Minh Viễn.
Tôi đã cho người dọn dẹp kiểm tra của hồi môn rồi, đã kiểm kê xong hết rồi.
Nếu như cô Tô cần, tôi sẽ đi về lấy cho cô ấy
Về sau, chúng ta không ai nợ ai.”
Không ai nợ ai.
Những lời này nghe thấy có nhiều ẩn ý.
Ông cụ Lệ nghe được biểu cảm lập tức phức tạp.
Lệ Minh Viễn khẽ động đậy ngón tay sau lớp áo, rũ mắt xuống nói: “Được.
Không ai nợ ai.
Chuyện cô nhóc bị người khác bỏ thuốc hãm hại, anh sẽ vì chuyện cũ mà bỏ qua.
Bà ta đã giao ra của hồi môn, bồi thường cho cô nhóc.
Thuận tiện cho tình mẹ con của hai chúng ta, có thể được cắt đứt hoàn toàn.
Ngay cả những suy nghĩ, ý muốn của bà ta trước đây.
Một chút, cũng không sót lại.
Lệ Minh Viễn bối rối.
Ông cụ Lệ cũng bối, trái tim đều rối rắm.
Lệ Minh Viễn thấy mẹ mình vẫn luôn không muốn giao ra của hồi môn, bây giờ là tự nhiên thoải mái giao ra như vậy.
Trong lòng có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ chuyện này, là do mẹ anh làm? Tại sao mẹ anh lại làm vậy?
Tô Noãn Tâm cảm thấy được sự cô đơn trong ánh mắt Lệ Minh Viễn.
Ở dưới bàn vươn bàn tay ra, nắm lấy tay anh.
Vừa nắm được bàn tay lạnh lẽo.
Cô có chút kinh ngạc ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Rõ ràng bên trong nhà có mở hệ thống lò sưởi, không cần mặc áo khoác vẫn có thể rất ấm.
Tại sao tay của chú, lại lạnh như băng vậy.
Lệ Minh Viễn nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của cô, trong lòng không khỏi cảm động, cười với cô một cách nghiêm nghị, nói: "Anh không sao “Chú à.
Chúng ta về nhà đi.”
Cô có thể cảm nhận được chú cực kì không thích nơi này.
Thế nhưng lại không thể không tới nơi này nữa.
“Được, lấy lại toàn bộ đồ của em đi, rồi chúng ta về nhà.” “Minh Viễn.
Không ở lại đón giao thừa cùng mọi người hay sao?” “Đúng vậy, anh họ.
Sao không ở lại cùng mọi người đón giao thừa đi?”
Lệ Minh Viễn yên lặng liếc nhìn ông cụ Lệ một cái rồi nói: “Ông nội cũng muốn cháu ở lại cùng ông đón giao thừa sao?”
Ông cụ Lệ tinh thần mệt mỏi khoát tay nói: “Đi đi.”
Biết tên nhóc này bây giờ trong lòng đang khó chịu.
Thân làm mẹ mà lại làm cho con mình khó chịu, bản thân lại làm ra sự việc độc ác như vậy.
Đã trực tiếp vứt bỏ hoàn toàn đứa con trai này
Việc này so với trách mắng anh, quở trách anh, dạy dỗ anh, đánh giá người con gái mà anh mang về, còn khiến cho anh phải khó chịu.
Dù sao thì trước kia lúc còn nhỏ, anh vẫn rất yêu thương mẹ mình.
Thế này thì xem như, tình mẫu tử này đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Trong lòng của Minh Viễn, hoàn toàn không có người mẹ này.
Lệ Minh Viễn lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi thấy được ông nội có thể hiểu được mình.
Từng người tự nhường một bước nói: “Sau mười hai giờ, cháu sẽ mang cô ấy về nhà.
Ông cụ Lệ cảm thấy bất ngờ nói: “Không phải muốn chạy khỏi đây hay sao?” “Đột nhiên cháu cảm nhận được ông nội có chút đáng thương.
“.” Cái quái quỷ gì thế này.
Hiện giờ người đáng thương nhất, không phải là tên nhóc nhà anh hay sao!
Coi như ông già đây cùng với tên nhóc này lấy cứng đối cứng, một chút tác dụng cũng không có, còn không lay chuyển được anh.
Còn nếu như chỉ biểu hiện ra một xíu đau lòng.
Tên nhóc này lại lập tức khuất phục.
Thật là khó hiểu..
Danh Sách Chương: