Hôn lễ cứ thế mà tiến hành theo lẽ thường nhưng mà Lệ Minh Viễn đã không còn tâm tư để ý đến hôn lễ nữa.
Tiếng khóc ẩn nhẫn của cô nhóc khiến cho đáy lòng của anh đau nhó.
Ngoại trừ việc đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô ra thì trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải nữa.
Loại chuyện này thật giống như cho dù có giải thích bao nhiêu cũng không có tác dụng.
Bởi vì làm cũng đã làm rồi.
Anh chỉ có thể nhẹ giọng ở bên tai cô dụ dỗ nói: “Ngoan, đừng khóc…Sau chuyện này em muốn là gì anh cũng đều đáp ứng cho em có được hay không?”
Đột nhiên thân thể của người trong ngực còn đang buồn bực mà khóc thầm lại cứng lên một chút, ngay sau đó chính là giận dử nói: “Vậy em muốn sau này anh không cần để ý đến chuyện của nhà họ Lệ nữa!
Không cho phép lại tiếp tục quản những chuyện hư hỏng mà bọn họ gây ra.
Chú đồng ý với em có được hay không?”
Lệ Minh Viễn nghe vậy thì không khỏi sững sốt một chút.
Cô nhóc…Đây là đang tức giận vì anh sao?
Lại không phải tức giận vì bản thân cô?
Lại nghe cô nhóc tiếp tục buồn rầu nói: “Dựa vào cái gì mà mỗi lần xảy ra chuyện đều là do chú nhà em phải chịu oan ức! Chú thiếu nợ bọn họ sao?”
Đáy lòng của Lệ Minh Viễn đột nhiên giống như có thứ gì đó muốn nổ tung vậy.
Kiến trái tim anh căng đến tràn đầy.
Cô nhóc này chính là bảo bối của anh đó.
Lại học được cách đau lòng vì anh.
Anh đều đã quên đã bao lâu rồi anh không được người khác đau lòng vì anh.
Cũng đã quên cảm giác bị người khác đau lòng vì mình là tư vị gì…
Giọng nói ôn nhu của anh kề sát bên tai cô trả lời một câu: “Được…cái gì cũng đều đồng ý với em”“
Lúc này Tô Noãn Tâm mới lấy tay lau đi nước mắt ngồi thẳng người dậy nói: “Chú nói lời phải giữ lấy lời nếu không sau này em sẽ không quản chú nữa”
Mọi người chỉ cho là Tô Noãn Tâm đã được Lệ Minh Viễn dỗ cho tốt lắm rồi.
Thật giống như chỉ mới nói được hai câu, vẫn là hai câu cực kỳ ngắn gọn.
Liền dỗ tốt lên rồi.
Mặc dù người khác không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Mọi người chỉ cảm thấy quả nhiên, xuất thân của Tô Noãn Tâm quá mức bình thường cho nên là coi như trong lòng có tức giận hay ủy khuất gì thì lúc có Lệ Minh Viễn ở đây thì cũng không tạo lên được bất kỳ sóng gió gì.
Bọn họ cũng không có ai phát hiện thời khắc này nội tâm của Lệ Minh Viễn lộ ra sự xúc động cực mạnh.
Khóe một anh hơi cong lên nói: “Được, nhất định sẽ giữ lời”
Lệ Minh Viễn lấy túi khăn ướt ra, động tác nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô.
Tô Noãn Tâm phối hợp ngước mặt lên cho anh lau.
Vừa trách móc nói: “Lớp trang điểm đã trôi hết, chú lau sạch một chút”
“Được” Bảo đảm không để cho em biến thành con mèo đen.
Các vị khác mời xung quanh, so với việc nhìn hai người mới cưới trên lễ đường thì cơ hồ phần lớn đều đang vây xem Lệ Minh Viễn cùng Tô Noãn Tâm rãi cẩu lương.
Hôn lễ nghỉ, ông cụ Lệ cùng bà chủ Lệ, mang đây đối với người mới, cho các tân khách mời rượu.
Danh Sách Chương: