Mục lục
Chú Là Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tập kích Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm đối phó vài người, hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc này cũng không sợ hãi, cầm lấy mảnh nhỏ thủy tinh của chai rượu trên mặt đất mà lúc nãy bị Tần Nghĩa đập nát ở trong tay, cô bắt đầu xông lên đánh nhau với mấy tên vệ sĩ.

Tần Viên thấy cô còn có thể đánh nhau, trong lúc nhất thời sợ ngày người.

Mãi cho đến khi mảnh thủy tinh nhỏ trong tay Tô Noãn Tâm đang tiến về phía cô ta, Tần Viên cũng quên tránh né.

lên một tiếng tiếng thét chói tại, Tần Viên tức giận đến nỗi hét lớn: "Người đâu! Tất cả tiến vào, tao muốn nó phải chết! Con khốn!"

Cô ta cảm thấy trên gương mặt đau đớn, đưa tay lau, lại phát hiện có máu Nửa bên mặt bị kia mảnh thủy tinh kia của trúng, tạo ra một vệt dài.


Trong lúc nhất thời, vệ sĩ mặc đồ đen canh giữ bên ngoài phòng bao, tất cả đều tiến vào, vây quanh Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm đối phó mấy người thì còn chống đỡ được.

Đến lúc này mười mấy người cô đã có chút luống cuống tay chân

Trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Khóe mắt cô lướt qua toilet trong phòng bao, trong lòng lập tức có ý nghĩCô vọt qua, nhảy lên ghế sô pha, lại từ số pha nhảy lên trên bàn trà, đá một cái lên trán của một trong hai người vệ sĩ đang bắt giữ Tần Nghĩa.

Một tay của Tần Nghĩa được thả ra, tay kia thì nhanh chóng đánh lên mặt tên vệ sĩ còn lại, bởi vậy thoát thân.

Hai người vô cùng ăn ý chạy vào nhà vệ sinh trong phòng bao.

Chỉ nghe thấy "lạch cạch" một tiếng, tất cả mọi người bị ngăn cách bên ngoài bởi cửa nhà vệ sinh.

Tô Noãn Tâm và Tần Nghĩa tạm thời an toàn.

"Tần Nghĩa, mau đi tìm người cầu cứu Người phụ nữ Tần Viện kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

Tần Nghĩa cười khổ nói: "Không ai dám tới cứu anh đâu...""Một người cũng không có ?"

"Đều là những người vì anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần mới nịnh bợ anh... thì sao có thể vì anh mà đắc tội với cô cả nhà họ Tan?"

Được rồi.

Thật đúng là tứ cố vô thân!


Tô Noãn Tâm cũng không muốn vào lúc cô gặp chuyện không may lại gọi Lê Minh Viễn cứu nàng, cô sợ nếu chuyện này xảy ra nhiều lần, trong lòng Lệ Minh Viễn sẽ cảm thấy cô vô dụng. Đã liên tục hai lần cầu xin anh giúp

Rõ ràng ban đầu là anh đuối lý, yếu thế

trước mặt cô,

Nhưng cho đến bây giờ, anh ấy cũng không còn nợ mình cái gì nữa, ngược lại mình nợ ạnh ấy lại càng ngày càng nhiềuỞ trước mặt anh cũng ngày càng yêu

thế hơn.

Nhưng trong chốc lát, Tô Noãn Tâm không hề nghĩ ra được cách nào khác.

Bất đắc dĩ hết sức, vì bảo vệ tánh mạng, bảo vệ tiết tháo, bảo vệ mặt. Tô Noãn Tâm lấy điện thoại di động trong túi quần ra, gọi điện thoại cho Lê Minh Viễn.

Một bên dặn dò Tần Nghĩa nói: "Chặn cửa lại đi. Ngàn vạn lần đừng để bị phá, nhất định phải kiên trì đến khi có người tới giúp!"

Tần Nghĩa cũng đã bị dọa, vội nói: "Được!"

Điện thoại vang lên vài tiếng, người

bên kia nhận nghe.

Cơ hồ khi bên kia nghe, Tô Noãn Tầm lập tức nói: "Chủ, cứu mạng"

Lê Minh Viễn nhíu mày nói: "Lại gâychuyện?"

"Tôi thề, lần này không phải tôi gây chuyện, mà là chuyện tự tìm tới tôi! Tần Viên mang theo người đến nơi tôi làm việc, vây đánh tôi... Dẫn theo rất nhiều người, nói phải vẽ mấy đường lên mặt tôi... Còn muốn tìm đàn ông làm bẩn tôi, nói chỉ cần tôi bị người ta làm bần, chú sẽ không lấy một bông hoa rách nát như tôi nữa."


Sắc mặt Lê Minh Viễn lập tức trở nên

khó coi.

Tần Viên vốn đã có tiếng xấu, ảnh giường chiếu bay đầy trời, vậy mà còn có tâm tư đi tìm Tô Noãn Tâm gây phiền toái.

"Nhắn địa chỉ đi!"

"Quán bar Moonlight Lotus!"

Đó là nơi quỷ nào thế. Chưa từng

nghe nói.

Chỉ nghe thấy trong phòng bao vang

----------------------------






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK