Yên lặng nhìn Nam dùng ánh mắt giết người nhìn mình, cô điên cuồng lắc đầu ưm ưm.
Đừng có giết tôi, đừng giết tôi!
Tân Viên chết là đáng đời.
Tôi oan uổng mà!
Cho tới bây giờ cô chưa từng làm chuyện xấu, không nên có kết cục này.
Đấy mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, điên cuồng lắc đầu nhìn Nam.
Mấy thuộc hạ của Nam thì trợn tròn mắt, “Đại ca… Tân Viên… chết sao?”
Hai mắt Nam đầy tia máu nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Đúng vậy! Cô ta phản bội chúng ta, đi gặp Lệ Minh Viễn trước, bị Lệ Minh Viễn phản sát…
Tô Noãn Tâm, cô nói xem tôi nên giết cô như thế nào?”
Tô Noãn Tâm bị dọa đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tiếng nghẹn ngào vang lên không ngừng… nhưng bởi vì bị bịt miệng cho nên không thể nói chuyện.
Trong lòng có bao nhiêu tuyệt vọng.
Mẹ nó, anh hỏi tôi thì anh cũng phải xé cái băng dính trên miệng tôi ra cái đã chứ.
Không thì tôi trả lời như thế nào?
Đến cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho sao?
Chỉ thấy rầm một tiếng, toàn bộ chiếc xe đều bị chấn động mạnh, tất cả mọi người đều lao về phía trước.
Người lái xe trực tiếp bị bể đầu chảy máu, ngất đi.
Một chiếc xe đột ngột lao qua trên đường núi, khiến chiếc xe không kịp phanh lại.
Nam đang đứng cũng bị tông bay ra ngoài, đập mặt vào cửa sổ xe, máu mũi chảy ròng ròng.
Tô Noãn Tâm đang ngồi ở hàng cuối cũng bị lăn ra đất, đau muốn chửi người.
Tuy nhiên vẫn đỡ hơn là so với chết.
Tô Noãn Tâm không để ý tới đau đớn, theo bản năng nằm rạp xuống đất quay lại nhìn đám người.
Tất cả đều gặp va chạm kịch liệt, không ai tốt cả.
Đoán chừng là tạm thời không có sức lực giết cô.
Nam đứng vững cơ thể, nhìn qua bên ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy bên trên chiếc xe hàng kia có hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ đi xuống, trong đó có một tên cầm súng.
Anh ta mắng thầm một cái địt mợ, sau đó kéo người ngồi ở hàng phía trước lái xe lên nói: “Còn không mau chạy!”
Lại nhìn thấy người kia đã vỡ đầu chảy máu ngất đi, Nam kéo anh ta bên canh, nhưng chân của người đó lại bị kẹt, có kéo thế nào cũng không ra.
Mười người ông cao to vạm vỡ bao vây bọn họ lại.
Ngay sau đó, cửa bên cạnh chỗ lái bị người ta dùng sức đập ra.
Một khẩu súng ngắn màu đen nhắm ngay vào bên trong.
Nam theo bản năng giơ tay lên.
Những người khác nhìn thấy súng cũng không dám hành động gì.
“Mở cửa ra!” Người bên ngoài nói.
Nam phối hợp mở cửa xe ra.
Người bên ngoài không đi lên, chỉ nói: “Tất cả xuống dưới”
At dẫn đầu, giơ tay đi xuống, những người khác cũng đi xuống theo.
Vẫn không quên kéo người anh em tài xế đang chảy máu đầu xuống.
Trong đó có một người đàn ông đi tới kiểm tra, đối mặt với con mắt linh động kia của Tô Noãn Tâm.
“Ay da, không yệ, không ngờ giữa đường lại gặp được món hàng tốt, người đâu, tới mang đi!”
Danh Sách Chương: