Nhân viên ngân hàng nói rất nhanh, hoàn toàn không để cô có cơ hội chen vào. Cũng nhờ lần này Doãn Ái phát hiện ra một bí mật, Dịch Phàm và Kỉ Bách Điền có liên quan đến nhau.
Chuyện Kỉ Bách Điền chết ở Nhật không được đưa tin quốc tế, Dịch Phàm vẫn chưa biết ông ta đã chết mà hàng tháng vẫn chuyển tiền định kì.
Doãn Ái vội lưu số: “ Xin lỗi, Dịch Phàm không có ở đây, tôi sẽ nhắn anh ấy sau.”
Nhân viên ngân hàng nghe vậy liền cảm ơn rồi cúp máy, vừa hay Dịch Phàm quay lại. Lần đầu làm chuyện xấu, tay cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt vẫn cố duy trì vẻ tự nhiên.
“ Tôi có việc về trước, cảm ơn đã chiêu đãi.” Doãn Ái vội vàng ra về, cô đảo chân nhanh ra phía cửa lớn.
Dịch Phàm đứng dậy: “ Em đang sống ở đâu vậy?”
“ Lần sau nói cho anh biết.” Doãn Ái chỉ trả lời mập mờ rồi rời đi.
Vậy mà vào tai Dịch Phàm lại biến thành cô cho anh cơ hội. Doãn Ái rời khỏi bảo tàng tranh, cô bắt một chiếc taxi đến thẳng ngân hàng.
Cô lấy điện thoại ra, lướt đến cái tên quen thuộc: “ Hứa An, là em đây, có thể giúp em một việc được không?”
Hiệu suất làm việc của Hứa An cũng rất nhanh, chỉ trong tích tắc đã có thể lấy được hồ sơ chuyển tiền của Dịch Phàm. Dĩ nhiên là do quan hệ anh tốt, chú ba của Hứa An là giám đốc trụ sở, phải quan trọng lắm mới có thể rút thông tin khách hàng ra xem.
Doãn Ái bỏ hết thiết bị điện tử bên ngoài, vào phòng hồ sơ mật. Hứa An đứng một bên giải thích.
“ Chỗ tiền này được chuyển hàng tháng, nhưng đến tháng 8 thì không thấy lưu chuyển nữa. Phía ngân hàng bên Nhật đã gọi điện xác định người nhận nhưng không thể. Chỉ đến khi hồ sơ giả của một số người nhập cư bất hợp pháp được càn quét mới truy ra.”
Doãn Ái xem hết tài liệu, trong lòng lo sợ.
“ Vậy là Kỉ Bách Điền dùng thân phận giả sống ở Nhật, người chu cấp cho ông ta là Dịch Phàm.”
Hứa An gật đầu, tình hình trước mắt đúng là thế. Còn về lý do, không một ai biết. Lúc này Dịch Phàm cũng phát hiện ra cuộc điện thoại từ ngân hàng, anh ta hớt hả chạy tới.
Hứa An nhìn sang chú ba: “ Chú ba, tạm thời có thể đừng nói chuyện Kỉ Bách Điền chết được không?”
“ Vậy đi, hai đứa giải quyết thật nhanh gọn, cùng lắm trong ngày hôm nay, uy tín của ngân hàng không phải trò đùa đâu.”
“ Cảm ơn ngài Hứa.” Doãn Ái cúi đầu xuống, giọng mang theo phần trịnh trọng.
Hứa An khoác tay Doãn Ái xuống dưới sảnh, cố tình lướt qua Dịch Phàm đang ngồi ở ghế đợi. Như một liều thuốc kích thích, anh ta hoảng sợ khi thấy Doãn Ái ở đây, nhưng trên cả đã bị lòng ghen ghét che mắt.
“ Doãn Ái, em quen Hứa An?” Anh giữ cổ tay cô.
Hứa An càng nắm chặt bả vai Doãn Ái, công kích Dịch Phàm: “ Trai chưa vợ gái chưa chồng, chúng tôi quen nhau có gì sai.”
Mọi mộng tưởng đổ vỡ, Dịch Phàm thêm chuyện Kỉ Bách Điền, rất nhanh mất bình tĩnh.
“ Doãn Ái, tại sao em không chọn anh, hết Lục Tiêu Ngạn lại đến Hứa An, trước đây anh mới là người em ưu tiên.” Anh gắt gỏng.
Doãn Ái cười lạnh: “ Bản thân anh cũng nói là trước đây, hiện tại xem trọng không phải rất nực cười sao.”
Dịch Phàm làm mọi thứ khiến Lục Tiêu Ngạn cùng Doãn Ái ly hôn, anh muốn có được cô, muốn cùng cô xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, nhưng sau cùng, người đó vẫn không phải anh.
Anh ta không cam tâm.
“ Lục Tiêu Ngạn biết quá khứ của em liền ly hôn, em không sợ Hứa An cũng vậy? Doãn Ái, anh yêu em hơn anh ta, quá khứ của em anh đều có thể chấp nhận.”
Dịch Phàm lôi vết thương của Doãn Ái như một thứ vũ khí công kích đối phương. Hứa An nhìn sang Doãn Ái, ánh mắt cô lạnh băng, hai tay vô thức siết chặt.
Cô lạnh lùng: “ Quá khứ của tôi? Dịch Phàm, anh biết gì về quá khứ của tôi mà lên tiếng, đừng nói như anh biết tại sao tôi ly hôn. Vả lại, anh có gì hơn Lục Tiêu Ngạn.”
Dịch Phàm đã không còn đủ lý trí nữa rồi.
“ Anh biết, Doãn Ái anh biết hết, ở bên anh em sẽ không phải tự dằn vặt mình như Lục Tiêu Ngạn đâu, cũng không cần phải từ bỏ quan hệ mẹ con, Doãn Ái, nghe anh.”
Dịch Phàm đang cầu xin tình yêu của cô, anh hối hận lắm rồi, năm đó anh không nên bỏ cô đối diện với bàn dân thiên hạ.
Doãn Ái giựt tay anh ta ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Dịch Phàm.
“ Tại sao anh biết tôi từ bỏ quan hệ mẹ con với bà ấy.”
Đây là trọng điểm cô nhắm tới. Chuyện cô tận dụng tiền bạc vào phòng giam tìm Tố Như, thần không biết quỷ không hay, ngay cả Lục Tiêu Ngạn cũng không biết, duy chỉ có Dịch Phàm biết.
Anh ta còn biết lý do cô ly hôn.
Dịch Phàm hoảng hốt nhận ra mình lỡ lời, chuyện đi đến mức không thể cứu vãn được nữa.
“ Anh từng đến trấn Gia Trang và cô nhi viện Tinh Thần điều tra đúng chứ?”
Xâu chuỗi lại sự việc chính là, Dịch Phàm liên kết với Kỉ Bách Điền, thân phận của ông ta bị chợ đen nắm được, sợ chết không toàn thây. Dịch Phàm nắm bắt cơ hội, đưa tay ra trợ giúp, chỉ với một điều kiện duy nhất, Kỉ Bách Điền phải khiến Doãn Ái ly hôn.
Kỉ Bách Điền tìm đến Từ Qui, khôi phục lại đoạn kí ức đã mất trong đầu Doãn Ái. Trời lại như phù hộ ông ta, Doãn Ái tự phát hiện ra mối quan hệ giữa Lục Tiêu Ngạn và Khải Văn.
Kế hoạch ngày càng thuận lợi, Tố Như bị đem ra làm vật li gián hai người họ, Dịch Phàm cũng sắp xếp để quản ngục cho Doãn Ái vào nhà giam, để Tố Như thú nhận mọi tội lỗi.
Chỉ nhiêu đó đã khiến Doãn Ái dằn vặt đến chết mà đòi ly hôn.
Điều nằm ngoài kế hoạch của anh ta là Lý Tuyết không chịu kí đơn ly hôn cùng lúc đó, cô ta còn phát hiện ra mọi chuyện, dọa sẽ nói với Doãn Ái nếu anh còn tiếp tục đòi ly hôn.
Chính vì vậy, Dịch Phàm không ngại hi sinh Hạ Tiểu Liên để đổ tội khiến Lý Tuyết vào tù.
Thủ đoạn bỉ ổi.
Doãn Ái xoay người, thần sắc lạnh lùng: “ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.”