Anh thở dốc: “ Sao em lại vào viện, bị thương ở đâu sao?”
“ Không phải em, là Doãn Ái, cậu ấy sốt đến hỏng não rồi.” Lát sau lại bổ sung thêm: “ Anh có gọi được cho Lục Tiêu Ngạn không?”
Phó Nhậm ngần ngại, cuối cùng vẫn nói: “ Anh không biết.”
……
Lục Tiêu Ngạn cùng Cố Viên Long đã đến Nhật Bản, tin tình báo Kỉ Bách Điền đang sống ở vùng Kansai rất nhanh đã được lan ra. Lại là một thân phận mới, một mình ôm trọn tiền sống hưởng lạc bên này.
Đáng chết.
Biệt phủ của Cố gia bên này rất lớn, toàn bộ Tokyo đều không lạ khi nghe đến tập đoàn nhà họ Cố, khi hai người đến, Cố Dã Trung đã cho người đặc biệt chuẩn bị.
“ Gần đây hắn rất hay lui đến quán bar Yuuki, đợi đến 10 giờ tối có thể đánh úp.”
Trà trên bàn thơm nhẹ, khói tỏa lên, mùa thu bên Nhật cũng rất lạnh. Lục Tiêu Ngạn có dặn dò Lữ Nha khi nào trở lại thì đem túi giữ nhiệt đến cho Doãn Ái.
Có lẽ giờ này cô đang ngủ một giấc thật ngon rồi.
Cố Viên Long thấy Lục Tiêu Ngạn lơ đãng, tay phải vỗ vỗ vào vai anh: “ Đừng sợ hãi, nhát nữa có ông đây bảo vệ cậu, mười Kỉ Bách Điền cũng không thể làm gì.”
“ Bảo vệ cái mông.” Lục Tiêu Ngạn khước từ.
Kỉ Bách Điền từng được Cố gia coi trọng, tài năng của ông ta không phải bình thường. Sự nhạy bén cùng khả năng dùng súng rất tốt, là một đối thủ đáng gờm.
Lúc bé không thể làm được gì không có nghĩa lớn sẽ nhẫn nhục. Thời gian thật sự đáng sợ, nó bào mòn con người Lục Tiêu Ngạn, khiến anh ngày một gai góc, lại nguy hiểm.
Khi đúng 10 giờ tròn, theo như dự đoán, Kỉ Bách Điền một thân trang nhã vào quán rượu Yuuki. Tất cả quá đều được bố trí như bình thường, người của Cố gia đã chặn đứng các cửa.
Lục Tiêu Ngạn đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Toran, súng bắn tỉa cũng được dựng sẵn. Ngay trong bóng tối, chầm chậm quan sát con mồi, sau đó bất ngờ nổ súng bắn chết nó, thế mới là cách nhanh gọn nhất.
Kỉ Bách Điền đang ngồi uống rượu nhẹ ở quầy, khuôn mặt không giấu được nụ cười tao nhã.
Hình xăm trên cánh tay Lục Tiêu Ngạn theo sự căn chỉnh góc nhắm của anh mà uốn lượn, con rồng uy mãnh lúc này lại giống như con rắn, mang kịch độc từ từ cắn chết người.
“ Khải Văn, em mang ông ta xuống đền tội cho anh.”
Dứt lời, viên đạn bạc găm thẳng vào thái dương của Kỉ Bách Điền, tốc độ chuẩn xác kinh người. Vào động mạch chủ, máu có lực bắn xa, Kỉ Bách Điền ngã xuống đất.
Khi chết, không một lời trăng trối, mắt vẫn mở to nhìn lên đèn tuýp.
Máu ông ta phun thành tia khi ngã xuống, bắn cả lên tường trắng. Lục Tiêu Ngạn nhìn cả tượng này, đáy mắt lạnh lẽo đi xuống quán rượu Yuuki.
Chủ quán sợ hãi, run rẩy ngất lịm đi. Khi Lục Tiêu Ngạn xuống, hai bên đều cung kính: “ Lục thiếu.”
Lục Tiêu Ngạn nhìn xác chết dưới sàn, không có biểu cảm gì phức tạp. Chỉ một viên đạn đã tiễn ông ta đi, ông ta không phải chịu một chút đau đớn nào. Khải Văn năm đó thì khác, lửa như con thú gào thét, quấn chặt lấy đường sống của anh ấy.
“ Chuyển ông ta đi, tiền bồi thường lấy trong xe của ta.”
Đoàn người đem chủ quán chuyển đi, số tiền bồi thường của Lục Tiêu Ngạn rất lớn, cả đời này đừng nói là ông ta, vợ con ông ta cũng tiêu không hết. Không chỉ tiền, căn nhà ở trung tâm thành phố cũng đứng tên ông ta.
Cố Viên Long đứng ở bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “ Cậu đúng là rất thông minh, đem tài sản của Kỉ Bách Điền cho ông ta, chỉ là, sao phải cho ông ta nhà chứ, gã này cũng không phải người tử tế gì đâu.”
Lục Tiêu Ngạn chuẩn bị sẵn bật lửa, tiếng tách vang lên, cửa số bằng gỗ dần dần bén lửa.
Ánh mắt anh tràn đầy sắc cam, nhàn nhạt nói với Cố Viên Long: “ Cậu cứ coi như tôi đang rửa tiền đi.”. Ra chươg hah hất tại # tгutгu ﹒v #
So về độ tàn nhẫn, Cố Viên Long thừa nhận mình vẫn thua Lục Tiêu Ngạn một phần. Căn nhà đó có lẽ sẽ bị công an sờ gáy, khi đó chủ tiệm chỉ có nước bán hết gia sản hầu tòa. Suy cho cùng vẫn là trắng tay.
Cũng kệ, ông ta so với Kỉ Bách Điền, kẻ tám lạng người nửa cân, đều đáng chết.
Xong việc, sáng hôm sau trên mặt báo đã trần ngập tin tức. Chủ quán rượu Yuuki vì gây thù với bạn nhậu mà châm lửa, cướp hết tài sản của chiến hữu. Từ đó lộ ra thông tin, quán rượu chỉ là trá hình, bên trong chính là ổ cờ bạc quy mô lớn.
Mà chủ quan cũng thừa nhận, tội ông ta bạo hành khiến vợ con bỏ đi.
Một mũi tên trúng hai đích, cách làm của Lục Tiêu Ngạn lúc nào cũng ngoan độc như thế.
……….
Lục Tiêu Ngạn đáp chuyến bay gần nhất về nước, Lục Bảo Kính vẫn vắng tanh, Doãn Ái nói cô ở nhà Bạch Nhạc, không ngờ đến tận bây giờ vẫn chưa về.
Anh xuống bếp, mở tủ lạnh ra đều là đồ ăn chuẩn bị sẵn, Doãn Ái nấu rất nhiều, còn cẩn thận ghi chú. Lục Tiêu Ngạn chau mày, mấy hôm trước còn thấy cô ăn mì gói, là muốn dùng cách này hành hạ bản thân sao.
Ấu trĩ.
Lục Tiêu Ngạn đem đồ hâm nóng lên, một lúc đã xong. Món móng heo kho tàu rất ngon, vừa mềm vừa thơm, hẳn là đã nấu rất nhừ đi.
Không biết khi nào mới có thể nhìn thấy cô bận rộn trong bếp nấu bữa cơm cho anh đây.
Nghĩ vậy, lục Tiêu Ngạn lấy điện thoại ra, điện thoại Doãn Ái có chuông, nhưng không ai bắt máy cả. Anh ngã vào ghế, nhắm nghiền mắt lại.
Rốt cuộc cô định chơi trò giận dỗi này đến bao giờ chứ.
Cùng lúc đó, Doãn Ái ở trong bệnh viện đã hơn ba ngày, nhiệt độ đã giảm một chút, khi cô tỉnh lại đã thấy Bạch Nhạc khóc lóc ầm ĩ, còn thấy Hứa An mang cháo đến.
Đầu Doãn Ái rất đau, như ai dùng búa đập vào vậy.
Hứa An nâng giường cô lên, mở bàn chuyên dụng ra rồi đặt cháo trai nóng hổi lên.
“ Ăn nhiều vào mới đỡ, em dọa anh và Bạch Nhạc một trận rồi đấy.”
Bạch Nhạc sợ não cô hỏng thật, khăn nóng liền thay cái lạnh hơn, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“ Lục Tiêu Ngạn đến giờ vẫn không xuất hiện, hai người…thật làm người ta nghẹn chết mà…”
Doãn Ái trầm mặc, mắt cụp xuống, muốn nói gì lại thôi. Sau lần này, cô không còn khóc lóc thảm thiết nữa, cảm thấy nước mắt cạn thật rồi.