Doãn Ái tròn mắt nhìn anh ta, cô hơi lùi về phía sau, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“ Nếu ngài muốn tìm cô gái nào đó, tôi nhờ quản lý tìm giúp ngài, Vãn Cảnh có rất nhiều cô gái xinh đẹp.”
Cô cần tiền, phải giữ được việc, không thể vì sự trêu đùa trong phút chốc của Lục Tiêu Ngạn mà nổi nóng. Cơ thể anh cơ hồ có mùi xạ hương, hòa quyện trong đó có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhưng lại rất dễ ngửi, mang theo phong thái của doanh nhân.
“ Tôi thích sinh viên.”
“ Vậy tôi sẽ cẩn thận nói lại với quản lý.”
Doãn Ái vẫn vờ như không hiểu ý anh ta, từ từ rót chỗ rượu đắng chát vào cốc. Lục Tiêu Ngạn không vội, anh ta lấy số tiền trong ví nhét vào cổ áo của cô.
Doãn Ái sững sờ, tiền mát lạnh chạm vào da thịt cô, màu hồng của tiền nổi bật trên làn da trắng, dù nhục nhã nhưng vẫn trưng ra nụ cười ngọt ngào. Đây là cách khách bo ở Vãn Cảnh, cô đã từng nhìn thấy một chị bị như vậy.
“ Xúc cảm rất tốt, hẳn là vẫn đang phát triển.”
Nụ cười trên môi cô so với khóc còn xấu hơn, mặt hơi đỏ lên, con ngươi đen láy nhìn Lục Tiêu Ngạn.
“ Cảm ơn Lục thiếu đã hào phóng.”
Lục Tiêu Ngạn hiển nhiên không vui, lời nịnh bợ này như cào vào người anh, ngứa ngáy vô cùng. Người con gái cứng đầu này, anh xem cô thanh cao đến bao giờ, không phải vào Vãn Cảnh cũng là để kiếm kim chủ bao nuôi sao.
Vậy mà lần này, Doãn Ái bình an ra khỏi phòng bao, Lục Tiêu Ngạn cũng không làm khó cô. Chỗ tiền ông Mao trong tay rất nhiều, có thể trả hết tiền sinh hoạt tháng này, thậm chí còn dư ra.
Nhưng không đủ, mẹ cô cần tiền ghép tủy, nhiêu đây vẫn không đủ.
Sáng hôm sau, Doãn Ái đến bệnh viên thành phố, mẹ Doãn nằm trên giường bệnh nhỏ, lại còn phải chung đụng với nhiều bệnh nhân khác, ồn ào vô cùng.
Dì Mai là dì ruột của cô, bà cũng là người chăm sóc cho mẹ cô, bà rất tốt lại hiền từ, đối với Doãn Ái như con cháu, lại cẩn thận với mẹ Doãn.
Trong phòng chỉ còn vài bệnh nhân đọc sách, không gian cũng yên tĩnh trở lại, Doãn Ái đi đến bên giường mẹ, nâng bà ngồi dậy đón ánh nắng.
“ Tiểu Ái, hôm nay không đi học sao?”
“ Con học chiều, tối mới đi làm thêm.”
Dì Mai đặt lên bàn táo đỏ đã gọt sẵn, từ từ đưa đến trước miệng mẹ cô. Doãn Ái nhìn cảnh này đã quá quen thuộc, mẹ cô không chịu nói gì hết, bà chỉ ngồi im bất động, nếu có người đút thì sẽ ăn, dù bà có đang tỉnh cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa đầy suy tư.
Doãn Ái biết bà đang chờ điều gì, bà chờ ông ấy, mà người đó chẳng phải ba cô. Mẹ cô bị ba cô cưỡng bức nên bà ngoại ép cưới, bất đắc dĩ sinh ra Doãn Ái. Từ lúc đó bà đã bất thường, chưa từng một lần bế cô, cũng chẳng đoái hoài sống sót.
Ba cô lại nghiện rượu, mỗi lần không vừa ý ông cô sẽ bị lôi ra đánh, trên người đầy những vết roi. Có một điều là, ba cô sẽ không đánh mẹ, cô ngu ngốc cho rằng bản thân làm sai nên mới phải chịu như vậy.
“ Tiểu Ái, con đang làm thêm gì vậy?”
Doãn Ái nghĩ một lúc, kiếm bừa ra một việc nào đó, nếu nói cô bán rượu, chỉ sợ bà đau lòng chết mất.
“ Là giáo viên Mỹ thuật, có mấy nữ sinh muốn vào học viện Mỹ thuật của đại học Hoa Thành nên con nhận dạy kèm.”
Dì Mai gật đầu một cái, lát sau lại thấy bà thở dài.
“ Nếu không phải chuyện năm đó, có lẽ bây giờ con cũng ngồi cầm bút vẽ, không phải chật vật như bây giờ.”
Bà tiếc cho cô, còn Doãn Ái chẳng còn gì để tiếc. Cô cũng muốn ngồi họa, nhưng là không có duyên, hơn nữa, vì lý do gì mà cô vẫn đau đáu mỹ thuật trong lòng, cô vĩnh viễn không thể quên.
Doãn Ái ngồi một lúc liền trở về trường, tiết Kinh tế học kéo dài khiến cô mệt nhừ, chưa kịp ăn uống đã phải chạy đến Vãn Cảnh. Nơi đây cứ đúng 7 giờ tối sẽ nhộn nhịp, người người ra vào nườm nượp, phía sau còn có trường đua xe chuyên nghiệp, là khu ăn chơi xa xỉ bậc nhất.
“ Doãn Ái, hôm nay đích thân cô được phục vụ cho Lục thiếu, cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Quản lý vui vẻ nhắc nhở cô, Doãn Ái chẳng hình dung nổi Lục thiếu mà ông ta nhắc đến là ai, chỉ cần không làm gì quá phận sự, cô nhất định sẽ hoàn thành tốt việc của mình.
Trong phòng bao chỉ có một mình Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái lúc này mới hoảng sợ, cô muốn từ chối đã bị quản lý đẩy vào trong.
“ Cô sợ tôi?”
Doãn Ái cố tỏ vẻ bình tĩnh, tay cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
“ Lục thiếu đặc biệt ưu ái, tôi có thể sợ hãi sao?”
Lục Tiêu Ngạn nhếch mép cười, người con gái thích diễn kịch, anh xem cô bình tĩnh được đến bao giờ. Doãn Ái vẫn bộ dạng công nghiệp như cũ, trên mặt là nụ cười tươi tắn, hai chân dài thẳng tắp quỳ xuống, rót rượu vào cốc Lục Tiêu Ngạn.
“ Ngủ với tôi, thế nào?”
Vẫn là câu nói hôm qua, Doãn Ái khó hiểu nhìn anh ta, theo bản năng muốn nổi cáu, lại nuốt xuống.
“ Rất xin lỗi, tôi không phải nhân viên chính thức ở đây.”
Tay của Lục Tiêu Ngạn không an phận chạm vào xương quai xanh của cô, Doãn Ái tức giận đẩy anh ta ra, cốc rượu trên bàn cũng rơi xuống.
“ Anh…”
Quản lý cũng gấp muốn chết, vội vang nói xen vào.
“ Ây ya Lục thiếu, cô ấy chỉ là làm thêm, hơn nữa còn đang đi học, tôi sẽ tìm người khác đến cho ngài…”
Doãn Ái cảm kích nhìn quản lý, hai chân cũng đứng dậy vội đi theo anh ta. Lục Tiêu Ngạn bị đẩy ra, cả người khí tức áp bức, hăm he nhìn quản lý rồi quát.
“ Cút ra ngoài.”
Quản lý vừa cười hồ hở cũng không dám giúp Doãn Ái, Lục Tiêu Ngạn không phải người có thể chọc được, không nên vì một nhân viên nhỏ bé như Doãn Ái mà đắc tội với Lục thiếu của Tam Châu.
“ Cô cũng nên biết điều một chút, tôi không cưỡng ép cô. Nghĩ kĩ đi, khuôn mặt xinh đẹp này của cô thì cũng chỉ dùng được đến khi tốt nghiệp, tranh thủ nó còn có giá trị, ngủ với tôi, tiền bạc không thành vấn đề.”
“ Anh mua tôi?”