Suy nghĩ của bọn họ đều đến từ một phía, đem ích kỉ của mình đặt lên đối phương. Nếu lúc đó hai người cùng nhau vượt qua, anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ gần một năm kia, để Doãn Ái phải chịu tình cảnh đau đớn ấy một mình.
“ Ngạn, có phải anh rất hận em ích kỉ, hận em nói những lời vô tâm không?”
Hận, khi cô nói những lời cay đắng như vậy anh chỉ muốn xé phanh lồng ngực cô ra, hận không thể một phát bắn chết người con gái trước mặt. Nhưng bản thân anh biết, Doãn Ái có bao nhiêu đặc biệt, là ngoại lệ duy nhất của anh.
Doãn Ái cũng không biết mình đang say hay tỉnh nữa, bao nhiêu lời trong lòng đều đem nói ra. Cô chính là người thiếu cảm giác an toàn, kết hôn với Lục Tiêu Ngạn đột ngột khiến cô lo được lo mất, sợ một ngày nào đó anh sẽ thấy hôn nhân nhàm chán.
Khi gặp phải chuyện này cô càng sợ, vì sợ bị tổn thương nên ích kỉ rút lui, làm tổn thương người khác.
Lục Tiêu Ngạn đặt Doãn Ái xuống ghế dài cạnh xe, lần này anh quỳ một gối xuống, vươn tay lau nước mắt cho cô.
“ Doãn Ái, dù kết hôn với em chỉ vì lời hứa với Khải Văn, em cũng nên nhớ một điều rằng, trước khi em đến, anh cũng trải qua những đêm cô độc, nhưng anh không phải kẻ tùy tiện, anh hiểu hôn nhân đại diện cho cái gì, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác, khi lấy em rồi, cũng sẽ không phản bội em.”
Đây là sự thật, Lục Tiêu Ngạn trân trọng hôn nhân, tự bản thân anh biết nếu không đủ để tin tưởng, anh nhất định sẽ không đeo nhẫn vào tay Doãn Ái.
Tận tai nghe được đáp án, bao nhiêu khúc mắc trong lòng đều không còn.
“ Xin lỗi anh…” Giờ phút này cô chỉ có thể lặp đi lặp lại từ đó.
Ngày mà cô bước chân vào lễ đường, hạnh phúc vì có được một danh phận, hạnh phúc vì có thể kết hôn với người mình yêu.
Thời gian Doãn Ái rời đi, Lục Tiêu Ngạn thực ra chỉ cần cho người tìm hiểu liền có thể biết được vị trí của cô, nhưng anh lại sợ mình đang quan tâm cô, nếu biết Doãn Ái sớm không ở Pháp, anh nhất định đã đem cô về ngay lúc đó.
Anh đến Vãn Cảnh, chỉ cần ai có nụ cười giống cô, anh sẽ chi tiền khiến cô ta vui vẻ. Chỉ cần ai đó tính cách mạnh mẽ giống cô, anh liền bẻ gãy đôi cánh của người đó. Nhưng càng sống những ngày như vậy, anh lại càng thấy trống rỗng.
Họ giống Doãn Ái, nhưng họ không phải là Doãn Ái, Doãn Ái của anh đã đến một đất nước xa xôi.
Một ngày Tử Tiêu nói nhìn thấy cô ở bệnh viện nhỏ vùng ngoại ô, Lục Tiêu Ngạn đích thân xuống khu hẻo lánh như vậy. Anh vừa mong chờ, vừa không mong đó là Doãn Ái.
Nhưng thấy cô cười với người khác, anh lại không cam tâm. Lục Tiêu Ngạn trói buộc cô, uy hiếp cô, chỉ có như vậy cô mới quay về bên anh.
Đi đến hôm nay Lục Tiêu Ngạn nhận ra, thứ ngăn cách bọn họ chẳng phải một Sở Mục Dương, chẳng phải bất kì ai hết, chỉ là do suy nghĩ áp đặt lên đối phương.
……….
Sáng hôm sau.
Doãn Ái oằn mình trên giường lớn, đầu vừa đau vừa nhức, cái váy hôm qua đã được thay bằng bộ áo ngủ thoái mái. Cô ngồi dậy, dùng tay gõ gõ vào đầu mình, một chút kí ức của hôm qua sao…
Hôm qua? Uống say…
Hình như cô nói gì với Lục Tiêu Ngạn rồi. Doãn Ái lấy hai tay vò vào tóc, chuyện cô nói với Lục Tiêu Ngạn hiện lên rất rõ, anh còn quỳ xuống đáp lại cô.
Mẳt Doãn Ái nóng lên, thời khắc này chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới. Người nói chuyện sến sẩm tối qua là cô sao, từ khi nào Doãn Ái nói mấy lời đó chứ.
Lục Tiêu Ngạn mở cửa vào phòng, chăn gối lộn xộn, Doãn Ái lại không có ở trên giường. Anh tiến đến phòng tắm, nghe được tiếng xả nước liền quay ra.
Doãn Ái tắm rửa thoải mái xong, khuôn mặt vì hơi nước mà đỏ lên, trên mi mắt vẫn còn có nước đọng lại, long lanh lại mông lung.
“ Thay đồ đi, anh dẫn em đến một nơi.” Lục Tiêu Ngạn dặn dò.
Doãn Ái thấy anh vẫn cư xử như bình thường, trong phút chốc lại cảm thấy giận. Lời hôm qua không được tính phải không, hay anh nghĩ cô say xỉn quên trời đất nên nói bừa.
Lục Tiêu Ngạn nhìn biểu cảm của Doãn Ái, anh cố nhịn cười nãy giờ, sau cùng không giả vờ được nữa, trực tiếp nhấc bổng cô lên, đặt lên đệm mềm.
Anh đưa cà vạt cho cô: “ Giúp anh thắt cà vạt đi.”
Hành động này Doãn Ái đã làm vô cùng nhiều, Lục Tiêu Ngạn cũng rất hưởng ứng.
Doãn Ái muốn bước một chân xuống giường: “ Anh tự làm.”
Lục Tiêu Ngạn giữ chặt eo cô: “ Cũng được.” Nói xong liền cười gian tà: “ Ảnh chụp xấu thì là lỗi của em đấy.”
Doãn Ái ngơ ngẩn, não cô chưa thể chạy kịp với lời anh nói: “ Ảnh gì chứ?”
“ Chúng ta kết hôn lần nữa, bây giờ lập tức đến cục dân chính.” Lục Tiêu Ngạn xoa đầu cô, dịu dàng đáp.
Hai mắt Doãn Ái tròn xoe nhìn anh, nhất thời không tin lời này là thật, dường như cả thế giới đang dừng lại ngay khoảnh khắc này. Kết hôn một lần nữa, còn chú rể là chồng cũ.
Trong lòng vừa chua xót vừa mong đợi, thứ cảm xúc này khẳng định không thể có với người khác. Doãn Ái ôm chặt lấy Lục Tiêu Ngạn, hai chân vòng chặt qua thắt lưng anh, niềm hạnh phúc dâng lên khó tả theo nước mắt mà trào ra.
“ Em không biết nói gì hết…” Thời khắc này Doãn Ái thực sự không thể nói gì hơn.
Lục Tiêu Ngạn đỡ lấy lấy cô: “ Nói em yêu anh, nói em cũng rất mong chờ đêm tân hôn của chúng ta.”
“ Háo sắc.”
Cả hai đều cười.
Một giờ sau bọn họ có mặt tại cục dân chính. Hôm nay không đông lắm, khung cảnh mùa hạ chói chang rực rỡ, các cặp đôi đều tràn ngập hạnh phúc.
Hai người quen thuộc xếp hàng ngồi chờ số, Doãn Ái vẫn nhớ như in ngày đầu cô đăng kí, cô quay sang nói với Lục Tiêu Ngạn.
“ Lần trước đến đây, mặt anh chẳng có chút cảm xúc nào, bây giờ có thấy khác không?”
Lục Tiêu Ngạn trầm ngâm: “ Khác, lần này mất công sức theo đuổi, lần trước nói muốn cưới em liền gả,…anh đang suy nghĩ, chắc chắn từ lúc đó em đã yêu anh.”
Lục Tiêu Ngạn kiêu ngạo, anh lại bổ sung thêm: “ Sớm biết quá trình yêu đương thú vị như vậy, anh nhất định đã không bỏ lỡ.”