Qua lần này bọn họ cũng hòa hoãn hơn một ít, Doãn Ái khó xử trở về giường, Lục Tiêu Ngạn lại rất thản nhiên ôm lấy cô, dường như chưa có gì xảy ra.
Giữa hai người gần như không có khoảng cách, Lục Tiêu Ngạn theo thói quen ôm rất chặt, Doãn Ái chỉ nằm im, cô không rõ cảm giác gì, đối với Dịch Phàm cô cũng chưa từng gần gũi như thế, cảm thấy rất không quen.
“ Bỏ tôi ra.”
Lục Tiêu Ngạn ôm chặt như này cô không thở được, cô hơi đá anh ra, Lục Tiêu Ngạn lại thấy cô làm nhộn, lười biếng nói.
“ Em bớt giận dỗi vớ vẩn đi.”
“ Tôi không giận, chỉ cảm thấy anh ngủ với nhiều người như thế rất mất vệ sinh, anh không sợ lây bệnh sao?”
Cô gái 20 tuổi chẳng chút ngại ngùng nói toẹt ra, Lục Tiêu Ngạn, cọ cọ vào người cô, lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích cho con gái. Anh ngẫm lại, Doãn Ái phải cảm thấy may mắn biết bao, anh vì cô mà phá lệ bao nhiêu lần.
“ Đừng linh tinh, em cho tôi là ngựa giống à mà giao phối bừa bãi. Huống chi bên cạnh có vưu vật thế này, tôi ra ngoài tìm đàn bà làm gì.”
Lục Tiêu Ngạn hít lấy mùi hương trên tóc Doãn Ái, không chỉ cơ thể và khuôn mặt này anh ta thích, còn có tài năng vẽ tranh của Doãn Ái, sự thông minh trong công việc của cô.
Nếu cô ngoan ngoãn theo anh, thời gian lưu lại chắc chắn sẽ nhiều hơn những người khác, ít nhất dù bên ngoài có đàn bà khác, anh cũng sẽ ưu ái cô hơn.
Nhưng trước mắt Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa có ý định đổi tình nhân.
“ Đừng chạm vào lưng tôi, anh có vuốt đến mấy tôi cũng không cảm nhận được đâu.”
Doãn Ái thấy tay anh hơi di chuyển, cô đoán anh đang đặt trên lưng mình. Khi đi học Doãn Ái cũng giấu rất kĩ chuyện này, cả Dịch Phàm cũng không biết, cô chỉ không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt khác biệt.
“ Phẫu thuật không để lại sẹo sao?”
“ Lúc đó bác sĩ nói da tôi hồi phục rất tốt, quá trình khâu cũng cẩn thận, bà nội học đông y nên có thuốc bôi vào.”
Nếu có sẹo ở đây, quả thật rất lãng phí.
Ngay sau đó Doãn Ái chìm vào giấc ngủ rất nhanh, cô mệt lả thiếp đi, lông mi dài như liễu cong vút, đôi môi hồng hào khẽ mở ra như muốn nói gì đó, Doãn Ái nằm mơ, như có gì đó rất vui vẻ, mặt cô giãn ra, nhìn rõ cả nét cười.
Lục Tiêu Ngạn thỏa mãn nhìn người con gái xinh đẹp trong lồng ngực, rất lâu sau đó mới nhắm mắt ngủ.
……….
Khu Vân Nam chuẩn bị cắt băng khánh thành, Hạ Phủ Văn cũng vì chuyện này mà bận rộn lên xuống, ông ta cố tình đẩy ngày khánh thành trước khi đọc kết quả bầu cử, mục đích chính là che giấu sự trái phép trong xây dựng.
Cạch…cạch…
“ Nghị sĩ Hạ, có tin này tôi nghĩ nên báo với ngài….”
Hạ Phủ Văn đặt bút xuống, sắc mặt ngưng trệ. Thư kí kính cẩn đặt lên bàn hồ sơ, sau đó còn giải thích thêm.
“ Cô Doãn đâm đơn kiện ông.”
“ Con bé hỗn xược này dám kiện ta, kiện về việc gì.”
“ Năm đó dự án Vân Nam bị đình trệ là do một hộ gia đình không chịu chuyển đi, bây giờ chưa hết mãn hạn đã tự ý xây nên, cô Doãn kiện ông tội chiếm đoạt tài sản.”
Hạ Phủ Văn giận dữ ném tập hồ sơ đi, ông ta đã đọc qua một lượt, không ngờ Doãn Ái lại trùng hợp là đứa trẻ năm đó. Ông nghĩ nó đã chết rồi, thật không ngờ lại quay về đâm mình một nhát chí mạng.
“ Xử lý nó đi, ta biết nó không cần tiền, xử lý càng sớm càng tốt, trước khi khánh thành phải xong.”
Thư kí cẩn trọng thu dọn lại rồi rời đi, hệt như một cái máy không cảm xúc.
Doãn Ái lần này tự ý hành động, cô đâm đơn kiện Hạ Phủ Văn không phải vô duyên vô cớ, cô thật sự đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Một trái tim đầy vết thương như Doãn Ái vốn đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, cô muốn ông ta đền tội.
Cô đứng trước mộ ông bà nội thật lâu, chỉ lẳng lặng không nói gì. Lục Tiêu Ngạn nói sẽ thay cô tính sổ, nhưng đây là nợ cô muốn tự tay đòi, tự tay đưa ông ta vào sau song sắt, vĩnh viễn không được thoát ra.
Từ Chính cũng rất nhanh chóng báo tin này lại cho Lục Tiêu Ngạn, anh không rõ biểu cảm gì, chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó bảo Từ Chính sắp xếp một việc.
Anh không biết vì sao Doãn Ái lại nhúng tay sâu đến thế, nhưng anh cũng không vội vạch trần cô, bằng chứng chống lại Hạ Phủ Văn anh cũng đã an bài, chi bằng cứ để cô vùng vẫy một chút.
Người con gái này anh không nắm bắt được.
Tối đó, khi Doãn Ái đi cùng Bạch Nhạc từ trường trở, trên tay vẫn còn là đống tài liệu tiếng Anh, Bạch Nhạc vừa đi vừa than thở, sắc mặt mệt mỏi không tốt.
Đoạn đường này khá vắng vẻ, đèn rất sáng nhưng chỉ có mấy sinh viên đi qua lại, đường rộng lại trống, chỉ cho mấy người chơi ván trượt tập luyện.
Trong ánh sáng rực của đèn đường, một chiếc xe đen dừng lại ngay bên cạnh hai người họ, động tác dứt khoát dùng gậy sắt đánh thẳng vào lưng Doãn Ái.
Bạch Nhạc cũng không tránh khỏi liên lụy, một đòn ở bụng khiến cô ấy khụy xuống, sắc mặt trắng bệch sợ hãi.
Thuốc mê thấm rất nhanh, hai cô bị trói chặt lại bằng dây thít, miệng bị bịt băng dính không thể cầu cứu, cư nhiên bị đám người lạ mặt mang đi.
Trước mắt là một mảng đen kịt, trong nháy mắt kí ức năm 6 tuổi của Doãn Ái hiện về, bầu trời lúc đó cũng giống như bây giờ, mưa lớn càn quét, bên tai còn inh ỏi tiếng sét đánh.
Mở mắt ra, Bạch Nhạc vẫn còn đang hôn mê, đám người kia vô lại đang tận dụng thời cơ cởi áo cô ấy, ánh mắt nhuốm màu dục vọng rõ mồn một.
“ Ư….ư…”
Cô không thể phát ra tiếng, cổ họng tạo ra âm thanh khó nghe, muốn gào cũng không được. Đám người kia đắc ý cười, cố tình phô ra mảng da thịt trắng ngần của Bạch Nhạc.
Hạ Phủ Văn nói người như Doãn Ái một khi đã đâm đơn kiện chắc chắn không sợ chết, ông ta không làm gì được cô, sẽ hành hạ người bên cạnh cô, còn để cô tận mắt chứng kiến.
Doãn Ái sợ hãi, nước mắt trào ra rơi xuống đất, tại sao lúc này lại tuyệt vọng như thế.