Là kết tinh tình yêu của hai người họ.
Hai tay ông ta nắm chặt, thằng nhãi con này luôn khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
“ Chung tổng cũng muốn tham gia họp cổ đông sao?” Giọng anh mấy phần cao ngạo, khí chất vương tử định sẵn trong máu.
“ Ngạn tử, đích thân đến công ty của ta làm gì vậy?”
Người trước mặt đang điềm tĩnh gọi hai chữ ‘Ngạn tử’ sau khi giết chết cả nhà anh. Thương trường là chiến trường, phải dùng đầu lạnh giải quyết.
“ Cổ đông lớn nhất hiện tại là tôi, cuộc họp này tôi có nên tham gia không?”
Chung Khởi hoảng hốt: “ Mày nói cái gì?”
Ông ta chẳng giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, trước mặt bao nhiêu người lộ ra bản chất. Lục Tiêu Ngạn cười khẩy: “ Tư Thành cũng rất thức thời, cậu ta kí chuyển nhượng cổ phần cho tôi.”
Giọng anh đầy mỉa mai: “ Chỗ cổ phần này sao có thể sánh với việc ông thu mua cổ phiếu của Bác Á chứ, đừng vội, tôi chờ ông ở phía sau.”
Chung Khởi cũng không nao núng, ông ta lớn hơn Lục Tiêu Ngạn, kinh nghiệm nhiều hơn, quan hệ rộng hơn, chút cổ phần này sẽ không chấp vặt. Tự ông ta cũng đang cố nhủ bản thân như vậy.
Tên Tư Thành chết tiệt, uổng công ông ta giao trọng trách cho cậu ta, chỉ ngồi yên làm giám đốc cũng không xong. Cuộc họp cổ đông bắt đầu, Chung Khởi cũng ngồi một chỗ trang trọng lắng nghe, mỗi một câu một chữ đều khiến ông ta phát điên.
Lục Tiêu Ngạn rất biết cách thuyết phục, được di truyền khả năng thao lược của ba anh, mỗi tính toán đều mang theo độ chính xác cao, mà lần này, lấy được vị trí không kém trong lòng cổ đông. Thuận lợi tiến vào Thịnh Khiêm.
“ Chung Khởi, chúng ta chưa kết thúc đâu.”
Mọi người dần rời đi, Lục Tiêu Ngạn ung dung ngang qua Chung Khởi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chung Khởi có vết sẹo ở mắt, khi tức giận trông nó như một con rết trên mặt, càng làm rõ sự hung bạo của ông ta. Vì sao Thịnh Khiêm tồn tại lâu như vậy mà bây giờ Lục Tiêu Ngạn mới biết ông ta đứng sau?
Câu trả lời chính là ông ta mới nắm chức gần đây, đạp đổ người bạn cũ mà trèo lên.
Ông ta sẽ không để mình mất công sức như vậy lại thua dưới tay thằng nhóc con.
Chung Khởi lấy máy điện thoại ra, giọng cũng dần hòa hoãn lại, có mấy phần nhún nhường: “ David, lâu rồi không gặp, có tiện ra ngoài hàn thuyên không?”
………….
Lục Tiêu Ngạn ở thư phòng, mắt phượng dài nheo lại nhìn đống hồ sơ, cảm giác nặng nề lại mệt mỏi. Dù anh có đoán trước được nước đi tiếp theo của Chung Khởi, ông ta vẫn là đối thủ rất đáng sợ.
Chung Khởi khi còn ở quân khu được mệnh danh là kẻ vô cảm nhất, khi rơi vào tình huống sống chết khó lường, ông ta sẽ liều mạng dẫm đạp lên đồng đội, không quản thân xa.
Cạch.
Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn đang ngả người trên ghế, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi, một tay đang chống lên trán chán chường.
Cô đặt cốc sữa lên bàn: “ Anh ngủ sớm đi, hồ sơ này mai xem cũng được.”
Trước đây từng thấy Từ Chính rất bao dung đề nghị của Lục Tiêu Ngạn, gọi vào những lúc đêm khuya cũng phải đến, như hình với bóng, cô còn nghi ngờ anh ta có gian tình với chồng mình. Nhưng giờ nhìn lại, cô còn chiều Lục Tiêu Ngạn hơn anh ta.
“ Em giúp anh xoa bóp nhé.” Cô thì thầm vào tai Lục Tiêu Ngạn.
“ Làm được không?” Anh lộ vẻ nghi hoặc.
“ Thử sẽ biết.”
Tay của Doãn Ái rất trắng, ngón tay mảnh khảnh thon dài linh hoạt ấn nhẹ vào thái dương của anh. Cảm giác rất dễ chịu, mỗi lần ấn xuống đều rất đúng chỗ, khiến người khác thả lỏng.
“ Không biết em đa tài thế.”
“ Anh còn phải khám phá nhiều.” Cô cười nhẹ.
Khi ông bà còn sống, Doãn Ái thường xuyên làm việc này, khi đó tay cô nhỏ nhắn, ông bà còn khen ngợi bàn tay này sẽ làm được rất nhiều điều thần kì, khiến cô vui vẻ nguyên một tháng trời.
“ Chuyện của Chung Khởi em sẽ không tham gia, nhưng anh nhất định phải cẩn thận…nếu được thì để cảnh sát được không? Em rất sợ anh xảy ra chuyện gì, lúc đó em và con…”
Chỉ cần nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tiếp. Lục Tiêu Ngạn xảy ra chuyện gì, cô không dám tưởng tượng mình sẽ sống thế nào nữa.
Lục Tiêu Ngạn đem Doãn Ái ôm vào trong lòng, bọn họ chỉ mới hạnh phúc không được bao lâu, bản thân anh cũng rất lưu luyến. Nếu chỉ có một mình, anh nhất định bày binh bố trận giết chết hắn ta, cùng lắm ngồi tù bao nhiêu năm.
Nhưng lại không lường trước được chuyện anh sẽ kết hôn, còn có con, anh sẽ không để con mình mang tiếng con của kẻ giết người.
Anh đã từng trải qua, dằn vặt như nào anh đều biết.
“ Tuần sau anh sắp xếp đưa em đi khám thai, dặn Tử Tiêu chuẩn bị sẵn phòng bệnh, sau đó đi mua đồ cho con, còn phải sơn phòng mới, nhiều việc thật đấy.”
Lần đầu làm ba mẹ rất khó khăn, hai bọn họ còn không có người lớn hướng dẫn, mọi thứ đều lạ lẫm và gian nan.
“ Anh lên kế hoạch sớm thế, còn chưa biết là con trai hay con gái, sơn phòng để sau đi.”
Lục Tiêu Ngạn khó hiểu: “ Vậy là nó ở cùng chúng ta sao?”
“ Nó còn nhỏ như thế đã cho ngủ riêng, tối đến nó khóc đòi mẹ thì phải làm sao?”
Chính vì câu nói này, Lục Tiêu Ngạn đã quyết định thuê bảo mẫu, để Tiểu Ái của anh có thời gian nghỉ ngơi triệt để, càng không cho phép phá hoại không gian riêng tư của anh.
“ Lúc trước em từng nói con gái sẽ tên là Lục Sơ Niệm, vậy con trai tên là Lục Tư Lãnh.” Lục Tiêu Ngạn tâm đắc, Doãn Ái cũng rất thích tên này.
Sơ Niệm và Tư Lãnh, chắc chắn sẽ là hai đứa trẻ xinh đẹp nổi bật, dù sao anh và Doãn Ái cũng đều là có nhan sắc khiến người khác phải ngước nhìn.
Lục Tiêu Ngạn rất tự tin.
…………
Mọi tâm trí của Chung Khởi đều dồn toàn bộ vào đợt vận chuyển cuối cùng này. Đường dây này đã tồn tại được rất lâu rồi, cách 6 năm mới vận chuyển một lần, mỗi đứa trẻ đều được tiêm thuốc khống chế đề phòng trốn thoát.
Lần này là lần cuối cùng ông ta chuyển trẻ em ra nước ngoài.
Thư kí kính cẩn bên cạnh báo cáo: “ Chung tổng, ngài đừng nên lộ diện vội, tôi sẽ sắp xếp người gặp đại diện bên Bỉ.”