Những gì Doãn Ái không mong xảy ra nhất đều trở thành hiện thực. Lục Tiêu Ngạn có ở Lục Bảo Kính, còn đang nhàn nhã vẽ tranh. Dáng lưng anh thẳng tắp, trong căn phòng rộng rãi bày đủ loại tranh, từ lúc tới đây cô không để ý, hóa ra lại có nhiều tác phẩm đẹp như vậy.
Doãn Ái đi nhẹ nhưng không phải lén lút, Lục Tiêu Ngạn phát giác ra, anh nâng khóe miệng lên, thùng màu bên cạnh cũng bị đá sang một bên.
“ Cũng biết trở về sao?”
“ Tôi cũng không phải chó anh nuôi,…”
Doãn Ái cứng miệng, câu phía sau bị cô nuốt vào sau khi nhìn thấy bức tranh trên khung gỗ.
“ Nghe tôi nói đã…”
Lục Tiêu Ngạn đứng chống tay sang một bên, trên khung tranh là đôi nam nữ rất đẹp, người đàn ông một tay có thể nhấc bổng cô gái, cô gái dường như cũng rất phối hợp, khuôn mặt đẹp lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Khung cảnh phía sau lại là khách sạn Lôi Vũ.
Lục Tiêu Ngạn khắc họa lại rất chi tiết, xấp ảnh trên bàn cũng dọa sợ cô.
“ Nói.”
“ Dịch Phàm nói tầng 13 là thuộc về nhà họ Dịch, anh ta đồng ý cho tôi vào căn phòng đó tìm chứng cứ, còn về tấm ảnh, chỉ là lúc đó có đứa trẻ nghịch ngợm, anh ta chỉ giúp tôi tránh….”
Ý cô nói, tất cả đều là trùng hợp. Máu trong người Lục Tiêu Ngạn đã sớm sôi lên, Doãn Ái sẵn sàng nhờ vả Dịch Phàm, một câu vẫn không chịu nói với anh, trời sao lại sinh ra người phụ nữ cứng đầu như thế.
“ Vậy cô tìm được cái gì rồi?”
Trước sự chất vấn của anh ta, Doãn Ái chỉ cắn chặt môi. Lục Tiêu Ngạn không tin cô, khi tất cả mọi chuyện xảy ra, Doãn Ái đều có thanh minh, nhưng không ai chịu tin, vậy còn ép cô nói làm gì.
“ Nếu tôi nói mọi thứ trong phòng đều bị thay đổi anh có tin không?”
Trong mắt Lục Tiêu Ngạn, sự chần chừ của Doãn Ái chứng minh tất cả. Anh, dĩ nhiên không tin, chẳng có đôi nam nữ vào khách sạn mà không làm gì, vào khách sạn chẳng lẽ để nhìn nhau rồi trở ra.
“ Tin hay không tùy anh.”
“ Doãn Ái, cô đúng là nói được làm được, mới 2 ngày trước nói tìm người khác thay thế, hôm sau đã có được luôn, không thử hỏi xem tôi đã chán hay chưa?”
Cả người cô hơi run lên, cổ họng đắng ngắt nuốt xuống, người nho nhã như Lục Tiêu Ngạn cũng chỉ là vẻ ngoài, bên trong độc địa lại tàn nhẫn.
“ Nếu không phải do tôi đem cô ra, có khi giờ cô cũng chết ở trong tù rồi, Dịch Phàm mà cô mong đợi sẽ cứu cô ra sao?”
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi không giết người, anh đừng lôi chuyện này lăng mạ tôi.”
Doãn Ái gằn từng chữ, cơ hồ thấy nước mắt chuẩn bị trào ra, cô lại cố kiềm xuống. Mối quan hệ toàn cãi cọ này, thật muốn chấm dứt ngay lập tức. Nhưng Lục Tiêu Ngạn không cho cô đường lui, mấy ngày này anh ta không đụng vào cô đều là vì vết thương trên bụng.
Hôm nay khác, ánh mắt muốn ăn tươi nuôt sống của anh ta dính lên người Doãn Ái, đem theo cả hơi thở nóng bỏng bủa vây.
“ Tiểu Ái, nhớ tôi đem cô về để làm gì không?”
Doãn Ái không chạy được, Lục Tiêu Ngạn đã nhấc bổng cô lên, vành mắt cô đỏ ửng, đêm nay chắc chắn không trốn được.
Lục Tiêu Ngạn tiến vào, Doãn Ái như ban đầu quấn chặt lấy anh, sự co xát mềm mại đẩy dục vọng người đàn ông lên đỉnh điểm, mỗi lần như muốn nghiền nát cô.
“ Đừng nói với tôi em cũng mang bộ dạng nửa sống nửa chết này trên giường Dịch Phàm.”
Anh ta khẽ nói vào tai cô, ánh mắt thoáng ý cười châm biếm.
“ Dịch Phàm không giống anh.”
Lục Tiêu Ngạn cười khẩy, động tác dứt khoát lại mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp đến mị hoặc, nhưng lời nói lại chẳng có nổi ý tốt. Chỉ mình anh ta thỏa mãn, Doãn Ái vẫn cắn răng chịu đau, hai tay ghi hận cào lên lưng anh.
“ Lúc nào cũng thích đau khổ, nếu em ngoan ngoãn theo tôi chắc chắn sẽ không như vậy.”
Lời nói bị trũng lại trong không gian, Lục Tiêu Ngạn đối với cơ thể cô rất ham muốn, một lần lại lần nữa, chẳng bao giờ có nổi sự dịu dàng, đều như phát tiết trừng phạt.
Cô không làm gì sai, sao phải chịu những thứ này chứ. Trong lòng bực bội lại không thể khóc lóc, Doãn Ái cắn thật mạnh vào vai Lục Tiêu Ngạn, in hằn cả dấu răng.
Anh ta không giận mầ cười, ít nhất cô bây giờ cũng không giống con cá chết.
“ Đồ điên.”
“ Biết vậy thì đừng cố tình chọc tức tôi, nếu không người thiệt thòi là em.”
Hai tay cô thả ra, cả người cũng vô lực ngã xuống nền nhà lạnh toát, trước mặt là bức tranh đẹp đến chói mắt. Bị ép buộc ngay trong phòng tranh, anh ta một chút tôn nghiêm cũng không cho cô giữ lại.
Lục Tiêu Ngạn chỉnh lại quần áo, so với sự chật vật của cô thì anh ta hoàn toàn đối nghịch, khoan khoái lại chỉnh tề, ai nhìn vào cũng không nhận ra anh ta vừa làm chuyện tồi tệ gì.
“ Đi theo tôi đừng nghĩ đến việc ve vãn đàn ông khác, tôi xấu tính thế nào em cũng nắm được, để đến lúc tôi bắt được sẽ không còn nhẹ nhàng như bây giờ đâu.”
Anh ta rời đi, Doãn Ái ôm mặt khóc lớn, hai vai không ngừng run rẩy. Lúc này nếu có thể có người thân bên cạnh thật tốt, mọi người thường hay nói, Doãn Ái, mẹ cháu không bình thường lại mắc bệnh nặng, cháu nên bỏ mặc bà ấy đi, dù sao cũng chưa từng yêu thương cháu lấy một lần.
Doãn Ái còn nhớ rất rõ, bà vì bất đắc dĩ mà sinh ra cô, mỗi khi cô chịu đòn roi của ba đều khóc lớn gọi mẹ, bà chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ khóc, hoàn toàn không đến ôm lấy cô.
Chưa bao giờ Doãn Ái cảm nhận được tình thương của gia đình, nhưng chính vì thế cô rất khao khát. Cô cố gắng làm việc để duy trì sự sống cho bà, chỉ mong khi bà tỉnh lại có thể nhận ra đứa con gái này.
Cô không ích kỉ, cô cũng muốn có gia đình, mỗi khi bạn bè rủ đi chơi muộn sẽ có người gọi nhắc nhở, làm việc nhiều sẽ có người mang sữa, khi đi đâu cũng có lý do để trở về nhà.
“ Ba mẹ đang đợi ở nhà, tôi không thể đi muộn thế được.”
Câu nói đó, cả đời này cô đều không thể nói được, vì vốn dĩ chẳng có ai đợi, cũng không có căn nhà của mình.