Doãn Ái ngồi trong phòng chờ hồi hộp đến toát mồ hôi, hai tay cô không ngừng túm chặt lấy váy cưới, dù vậy vẫn không được niềm hạnh phúc.
Bạch Nhạc phía sau chỉnh lại váy cũng run run, khi cô ấy đeo cho Doãn Ái chiếc khăn voan dài lên mới thực sự thả lỏng ra, cẩn thận đến từng chi tiết.
“ Tiểu Ái, mình không muốn gả cậu đi một chút nào, bảo bối của mình…”
Mắt cô nàng đã rơm rớm, Doãn Ái phải chặn lại ngay, nếu không lớp trang điểm Bạch Nhạc kì công từ sáng sẽ bị nhem hết, cô ấy phải trở thành phù dâu đẹp nhất.
Tiếng cạch cạch vọng vào, là một người đàn ông cao lớn, anh ta có khí chất của người trưởng thành, âm trầm lại khó đoán, hơn nữa, bàn tay có một vết sẹo lớn, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Bạch Nhạc chạy vội lại ôm lấy cánh tay người đàn ông, khi anh ta lộ ra nụ cười mới thật sự dễ chịu, vẻ ôn hòa này chắc chắn chỉ dành cho Bạch Nhạc. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Nhậm, anh ta đúng như Bạch Nhạc miêu tả, rất chin chắn, có thể dựa vào.
“ Tôi là bạn trai của Bạch Nhạc, bây giờ mới có cơ hội gặp chị em tốt của cô ấy, thời gian qua cảm ơn cô đã chiếu cố cô ấy.”
“ Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi, anh Phó đừng khách sáo.”
Phó Nhậm cuối cùng cũng hiểu từ phù hợp mà Lục Tiêu Ngạn nói đến, lý do kết hôn chỉ vì cô ấy phù hợp, nói ra cũng không ngoa.
Hai người họ đi ra ngoài, lát sau lại có thêm một vị khách nhỏ tới. Mặc Mặc nhà Cố Viên Long rất nhanh nhảu, bốn tuổi đã lộ rõ là một soái ca nhí, chạy vào phòng cô dâu mang hoa cưới theo.
“ Mặc Mặc,…”
Chu Hiểu Hiểu đau đầu đuổi theo, Mặc Mặc chạy đến đưa hoa cho Doãn Ái, còn trịnh trọng nói với cô, dáng vẻ hệt ông cụ non.
“ Chị ơi, hôm nay chị thật xinh đẹp.”
“ Gọi dì đi con, đây là vợ của chú Ngạn.”
Doãn Ái cười cười nhận lấy hoa, Chu Hiểu Hiểu nhận ra sự lo lắng của cô ấy, liền lấy một viên kẹo nhỏ ra đưa cho Doãn Ái.
“ Đừng quá lo lắng, trước đây chị cũng hồi hộp như vậy, kết hôn là chuyện đời người, có mấy ai không hồi hộp, nhưng trên cả vẫn là hạnh phúc.”
“ Vâng, em chỉ là hơi sợ xuất hiện trước đông người như vậy, còn có cả báo chí,…”
Năm đó Chu Hiểu Hiểu kết hôn vội, khách mời cũng không quá đông, Cố Viên Long cũng không muốn cô khỏ xử, chỉ toàn mời người quen.
Lục Tiêu Ngạn là nhân vật tầm cỡ, hôn lễ của anh chắc chắn sẽ có nhiều người quan tâm, huống chi trước đây còn mang danh đào hoa, rất nhiều người tò mò nhan sắc cô dâu, rốt cuộc là ai khiến anh ta tình nguyện quay đầu chứ.
“ Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Doãn Ái cũng tự nhủ, mọi thứ sẽ về đúng quỹ đạo của nó, có lẽ ông trời cũng thương lấy cô, cho cô một gia đình êm ấm, thời gian qua Doãn Ái cũng quá cô đơn rồi.
Đã đến giờ cử hành hôn lễ, Doãn Ái khoác lấy tay Lục Tiêu Ngạn đứng sau cánh cửa gỗ, tay cô đã ra một chút mồ hôi, cảm giác thấp thỏm hồi hộp.
Lục Tiêu Ngạn nhìn sang Doãn Ái, hôm nay cô đặc biệt mĩ lệ, chính anh cũng đắm chìm một lúc.
“ Không cần lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Lục Tiêu Ngạn trấn an cô, giọng anh đặc biệt trầm ấm.
Doãn Ái ngẩn người một khắc, sau đó cô mỉm cười như hoa, ấm áp lan tỏa toàn thân, hôm nay, cô chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Khi tiếng nhạc vang lên, cửa gỗ được mở ra, cả một sắc xanh bao lấy hội trường, hai người họ từ từ bước vào. Doãn Ái đi trên con đường trải hoa, bên tai là tiếng chúc phúc của mọi người, trong lòng đã sớm tan chảy.
Chủ trì hôn lễ bắt đầu đọc lời tuyên thệ, Bạch Nhạc và Phó Nhậm đã đứng bên cạnh để đưa nhẫn. “Chấp niệm” chỉ được bán cho một người duy nhất, chấp niệm một đời không rời bỏ, vĩnh viễn không rời xa.
Nghi lễ chính kết thúc, Doãn Ái trở về phòng chờ thay bộ váy nặng ra, phù dâu cũng chuẩn bị sẵn chiếc váy màu xanh ngọc nhẹ nhàng thay thế. Sau khi kết thúc, hai người họ sẽ ra tiếp khách, cùng hòa chung vào buổi tiệc khiêu vũ.
Doãn Ái đi theo Lục Tiêu Ngạn đến gặp bạn anh, đối tác của Bác Á, không ít người trầm trồ trước nhan sắc của cô dâu, họ cũng đoán được phần nào tại sao Lục Tiêu Ngạn lại tình nguyện kết hôn rồi.
“ Lục thiếu chúc trăm năm hạnh phúc…”
“ Cảm ơn Vương tổng…”
Hôn lễ kết thúc, hai người đều thấm mệt, Doãn Ái dựa vào vai Lục Tiêu Ngạn ngủ thiếp mất, đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình ở Lục Bảo Kính.
Lục Tiêu Ngạn chống một tay lên đầu, nghiêng mình về phía cô, khóe miệng khẽ cười.
“ Tỉnh rồi sao, bà xã.”
Cách xưng hô này quá thân mật, mặt cô hơi đỏ lên, nhất thời chưa kịp thích ứng. Doãn Ái cảm thấy như đang mơ vậy, dù cảm giác không chân thực vẫn còn quẩn quanh, nhưng cô vẫn không quá để ý lắm.
“ Lục thiếu, chào buổi sáng.”
Nụ cười trên môi Lục Tiêu Ngạn cứng ngắc, tay anh bắt đầu không an phận, miệng đòi đền bù cho tối qua. Đêm tân hôn gì mà cô dâu ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh, anh là người chồng thiệt thòi nhất rồi.
“ Em vừa gọi anh là gì? Hử…”
“ Ngạn, đừng chạm vào bụng, nhột lắm…”
Doãn Ái hơi gập người, chân cô co lên, rúc vào người Lục Tiêu Ngạn. Không có chút dục vọng nào, Doãn Ái đến gần anh, ngay trên môi bạc đặt xuống một nụ hôn nhẹ, cảm tưởng như chỉ lướt qua.
“ Ông xã, sau này nhờ anh chiếu cố.”
Doãn Ái cười lên thêm phần tinh nghịch. Lục Tiêu Ngạn cười cười, khẽ cụng vào trán cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
“ Chờ em chút.”
Doãn Ái như nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng bật dậy, chạy vào phòng tranh bên cạnh, lát sau mang cả một bức tranh lớn vào.
“ Cái gì vậy?”
Doãn Ái vén tấm vải màu đỏ lên, Lục Tiêu Ngạn hơi khựng lại, chỉ thấy Doãn Ái cười đến rạng rỡ, còn có chút đắc ý. Cô họa Lục Tiêu Ngạn, thật sự họa chân dung anh, màu sắc trên bức tranh được phối hoàn mĩ, vẻ cương nghị lộ rõ qua từng nét vẽ.
“ Đẹp không?”
“ Mấy ngày nay em lục đục vì cái này à?”
“ Vâng.”
“ Ngoan lắm.”