Đây là quả báo cho anh ta sao?
Hóa ra, chỉ cần chậm một bước thôi cũng bỏ lỡ cả một đời, mối tình niên thiếu của họ đẹp như vậy cũng chỉ vì anh thiếu niềm tin mà vụt mất.
…..
Doãn Ái đi ra khỏi ngân hàng, tâm trạng chẳng khá khẩm chút nào. Năm đó cô làm loạn lên với Lục Tiêu Ngạn, lại không biết phía sau có kẻ giựt dây. Bây giờ khi mọi chuyện vỡ lở, trên tay cô lại là giấy chứng nhận ly hôn.
Hứa An đi từ phía sau, anh đề nghị: “ Chúng ta đi uống một bữa giải khuây được không? Vẫn quán cũ nhé.”
Doãn Ái nhìn anh, gật đầu đồng ý. Nửa tiếng sau Bạch Nhạc cũng xuất hiện, bụng cô nàng đã nhô lên khá rõ, lại thêm không uống được chất có cồn nên chỉ ngồi nghe, liên tục mắng mỏ DỊch Phàm.
Giọng Bạch Nhạc rất cao: “ Không ngờ tên khốn đó lại làm ra chuyện này, sao lại có con người như thế chứ,…” Mặt cô nàng vì tức giận mà đỏ lên, càng nghĩ càng bực mình.
Hứa An đưa cho Bạch Nhạc cốc nước: “ Hạ hỏa đi cô nương.”
Trên bàn đều là thịt nướng nóng hổi, chẳng vơi đi được bao nhiêu, chỉ có mấy chai bia ngày một cạn dần. Doãn Ái nghiêng mặt, sau đó nằm gục lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng nóng rực, cô đã say rồi.
Doãn Ái mơ hồ: “ Hứa An, sao bia uống hết lại đầy vậy,…”
Bạch Nhạc lắc đầu, Doãn Ái chỉ cần say xỉn sẽ lại lên cơn. Lần này lại uống đến ba chai bia, làm sao còn sức mà về nhà. Trời cũng đã tối, ăn uống no say, Hứa An cõng theo Doãn Ái đến chỗ để xe.
“ Lần sau đừng cho cậu ấy uống nhiều thế, lại hát lung tung làm ồn lỗ tai chúng ta.”
Doãn Ái hát mãi bài Đôi cánh thiên thần, như một câu thần chú. Bạch Nhạc nhớ bài này nổi tiếng khi bọn họ mới học sơ trung, đến tận bây giờ Doãn Ái vẫn không ngừng ngâm nga.
Bạch Nhạc cầm theo túi của Doãn Ái, một lúc sau điện thoại rung lên, mở ra đã có sáu cuộc gọi nhỡ từ Lục Tiêu Ngạn.
“ Alo?”
Lục Tiêu Ngạn nghe thấy giọng nữ lạ, mày phượng hơi chau lại: “ Doãn Ái đâu?”
Bạch Nhạc thở dài: “ Cô ấy đang say rồi, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà tôi ở khu An Huy, anh không cần lo lắng.”
“ Chúng tôi? Ngoài cô ra còn có ai sao?” Lục Tiêu Ngạn nắm bắt trọng điểm.
“ Có Hứa An nữa,…nào, đừng có hát nữa, ồn chết đi được.”
Bạch Nhạc dập máy, Lục Tiêu Ngạn bên này đen mặt, tiếng hát bên kia đã biến mất sau cú tắt máy. Anh cho cô vé đi bảo tàng, sao bây giờ lại biến thành quán nhậu rồi.
Lục Tiêu Ngạn nhìn ra ngoài trời, một vệt nắng cũng chẳng còn, nóng lòng đến tiểu khu An Huy.
Bạch Nhạc nghe tiếng chuông cửa liền ra mở, trước mặt là Lục Tiêu Ngạn lạnh lùng. Cô đưa tay chỉ vào phòng khách, Doãn Ái say xỉn xong không có thói quen chợp mắt, trở nên hiếu động bất thường.
“ Muốn đón cô ấy về?” Bạch Nhạc đứng sang một bên.
Lục Tiêu Ngạn đi qua cô ấy, không quên nói lời cảm ơn. Bạch Nhạc ngơ người một lúc, cuối cùng cũng nhẹ lòng đi nhiều, ánh mắt Lục Tiêu Ngạn nhìn Doãn Ái, cô có thể khẳng định là cưng chiều, giờ khắc này ai dám nói đó không phải là yêu chứ.
Anh cúi thấp trước mặt Doãn Ái: “ Có đi được không?”
Doãn Ái ngẩng đầu lên, ngờ vực hỏi: “ Khuôn mặt ôn nhu này là ai? Bạch Nhạc ngoại tình à?”
Không khí vốn rất lãng mạn lại vì câu hỏi này mà biến chất. Bạch Nhạc chỉ hận không thể một phát đá phăng con sâu rượu này ra ngoài, nhưng cô phải tự nhủ, không được chấp vặt kẻ say.
Lục Tiêu Ngạn tụt hứng, anh nhấc Doãn Ái lên vai, mặc kệ cô còn đang la hét, bước thẳng đến chỗ để xe. Đụng đến rượu liền biến thành người khác, đến người đàn ông của mình của cũng không nhớ.
Đường ra chỗ để xe có một khu đất rộng làm chỗ vui chơi cho trẻ em, Doãn Ái bị thu hút, cô lập tức cắn vào vai Lục Tiêu Ngạn, tranh thủ lúc anh vì đau mà buông lỏng, chạy thẳng đến chỗ máy đạp xe.
Xung quanh không có lấy một bóng người, Doãn Ái như đứa trẻ tinh nghịch trước đồ chơi mới, mái tóc của cô theo gió mà khẽ bay, mang theo tiếng cười vô tư quẩn quanh bên tai.
Lục Tiêu Ngạn rút lại chìa khóa, ngồi xuống ghế đá cạnh đó, thu hết biểu cảm của Doãn Ái vào mắt.
Một lúc sau, cô như đã chán rồi, lặng lẽ ngồi ở đó.
“ Sao vậy?” Lục Tiêu Ngạn đi tới.
“ Chân đạp vào thanh sắt này, đau quá.” Cô như đang tố cáo cái bàn đạp, gương mặt đầy ủy khuất.
Doãn Ái ngước lên nhìn Lục Tiêu Ngạn, trong mắt như có nước: “ Cõng em đi.”
Lục Tiêu Ngạn ngẩn người, sau đó lấy áo vest choàng qua hông cô, để hai tay Doãn Ái vòng qua cổ anh. Doãn Ái ngoan ngoãn rồi, cô nghiêng mặt dựa vào vai Lục Tiêu Ngạn, nhỏ giọng bên tai anh.
“ Anh có phải tên hống hách Lục Tiêu Ngạn không? Rõ ràng khuôn mặt này giống y hệt, tại sao tính cách lại ôn nhu khác xa thế?”
Lục Tiêu Ngạn cười cứng ngắc, hống hách là từ dùng để miêu tả anh sao?
“ Không phải anh thì ai, ở gần nhau lâu như vậy, mùi hương quen thuộc thế còn không nhận ra.”
Doãn Ái cười cười: “ Đúng a, trên người anh có mùi chi phiếu, từ đầu đến chân đều toát ra mùi giàu nha.”
“ Vậy mà em còn không biết đường hưởng thụ.”
Lục Tiêu Ngạn vẫn cõng Doãn Ái trên lưng, dưới ánh đèn cao áp, bóng của hai người lồng vào nhau, khăng khít lại chặt chẽ, dường như không thể tách rời.
Doãn Ái buồn bã: “ Lục Tiêu Ngạn, biết tại sao em lại muốn ly hôn với anh không?”
Khoảnh khắc thanh âm phát ra, Lục Tiêu Ngạn hồi hộp chờ câu trả lời. Doãn Ái đặt hai tay trên vai anh, dùng sức bấu víu.
“ Hôm đó em đã tới nhà giam, Tố Như bà ấy…tự thừa nhận hết lỗi lầm, là bà ấy gián tiếp hại chết Khải Văn,…em thật sự đã nghĩ rằng, anh không đem tội lỗi này của bà ấy ra là vì em là vướng bận,…liệu đó có phải là sự nhân từ duy nhất…”
Giọng cô nghẹn đi, hai mắt nhắm lại: “ Nếu như uất ức kiềm chế lâu, mỗi ngày đều đụng mặt con gái của kẻ giết người,…anh sẽ khó chịu biết bao,…lúc đó, em thật sự không còn mặt mũi nào nhìn anh, hưởng thụ sự cưng chiều đó nữa,…”