Sự xuất hiện của Doãn Ái trên đời là sai, để cô có ý nghĩa hơn liền biến cô thành lá chắn cho Lý Tuyết. Doãn Ái hít một hơi, cô có đáp án rồi, hôm nay cũng không vô nghĩa.
“ Vậy mẹ và Kỉ Bách Điền quen biết trước, mẹ có liên quan gì đến vụ cháy năm đó chứ?” Đôi mắt của cô đỏ ửng, cứ tiếp tục như thể không còn tin tức nào có thể lung lay mình.
“ Người nhốt Đan Đan trong phòng là mẹ đúng không? Người khiến Khải Văn…không thể ra ngoài là mẹ đúng không…”
Doãn Ái khó khăn nói ra, lồng ngực cô bị ngợp đến khó thở, cổ họng đau đớn nấc nghẹn. Kí ức mười lăm năm tưởng như đã sớm quên, bây giờ vụ cháy đó như đang hiện ra trước mắt cô, chân thực vô cùng.
Một lúc sau, Tố Như mới lên tiếng: “ Thực xin lỗi.”
Chỉ ba chữ này liền đánh tan mọi hy vọng của Doãn Ái, hai tay cô nắm chặt lấy song cửa, giữ bản thân mình thật bình tĩnh, cô còn một câu hỏi nữa.
“ Dự án khu Vân Nam, là mẹ muốn hại Lục Tiêu Ngạn?”
Một phút sau, cũng vẫn là Tố Như lên tiếng, cũng vẫn là ba chữ đó: “ Thực xin lỗi.”
Doãn Ái không thể nghe thêm được nữa, cô ngồi gục xuống trước mặt bà, vì đây là trại giam, Doãn Ái vẫn cố giữ tiếng khóc nhỏ nhất có thể, thậm chí nhìn vào chính là thấy cô đau thương không thể khóc được.
“ Anh ấy là người hiến tủy cho mẹ, là người cứu sống mẹ…Tố Như sao mẹ có thể lấy oán báo ơn…”
Trong tiếng nói đầy bi thương ấy, Doãn Ái run rẩy nhận ra một chuyện.
“ Từ bé đến lớn con chưa từng nhận được gì từ mẹ, người đẩy con vào cảnh có nhà không thể ở cũng chính là mẹ, ngày con kết hôn cũng gửi thiệp đến, mẹ thậm chí còn không chịu nhìn con một lần…nhưng mà….con chưa từng đòi hỏi gì mà….”
“ Rõ ràng con chưa từng trách mẹ, tại sao mẹ lại muốn cướp đi hạnh phúc duy nhất của con…”
Tố Như không phủ nhận cũng không khẳng định, bà chỉ yên lặng nhìn con gái khóc đến thương tâm. Đứa trẻ này, cùng là con của bà, nhưng bà lại nợ nó quá nhiều. Lớn lên không có tình thương, không biết tại sao vẫn có thể lương thiện như vậy.
Là người khác, với người mẹ này đã sớm hận cùng trời đất.
Doãn Ái chậm rãi đứng lên, móng tay găm vào da thịt đã chảy máu, đôi mắt đỏ hoe, trong giọng nói cũng không giấu được run rẩy.
“ Mẹ…đây là lần cuối con gọi như vậy….từ nay về sau, con không cần mẹ nữa…”
Tố Như không nhìn thấy bóng lưng cô độc của Doãn Ái, nhưng bà nghĩ vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ hận bà đi, quên đi cũng được, đến bà còn không chấp nhận được bản thân như vậy.
Doãn Ái rời khỏi nhà giam, ánh nắng chiều đẹp đến lạ. Cái nắng nhẹ của mùa thu cùng cơn gió se se, quanh đây cũng toàn là cây ngân hạnh vàng, khung cảnh nhẹ nhàng biết bao.
Vậy mà, lòng người lại chẳng có tâm trạng thưởng thức, vừa nặng nhọc vừa tội lỗi. Cô ngồi ở ven sông, nơi đây có mấy đứa trẻ đang chơi bóng chày, rất nhỏ, chỉ tầm 8-9 tuổi.
Thật vô tư.
Kỉ Lâm Đang cũng từng vô tư như vậy, cả ngày đều có thể gọi chị ơi, chị ơi làm nũng.
Gia đình không phải lúc nào cũng là tổ ấm.
Doãn Ái ngồi rất lâu, trong thời gian đó cũng suy nghĩ rất nhiều. Tâm tình phức tạp, đối với Khải Văn cảm thấy có lỗi, người cứu cô lại bị chính mẹ cô hại chết, đoạn kí ức mờ nhạt đó như cuốn phim tua chậm lắng lại trong đầu.
Lục Tiêu Ngạn không xuống tay với Doãn Ái, có lẽ đó là sự nhân từ nhất trong đời anh.
Nếu có thể quên đi thì tốt, nhớ lại chỉ khiến bản thân tội lỗi không cách nào rửa sạch.
“ Chị ơi, đừng khóc...” Một đứa trẻ nhỏ chạy lại, bàn tay nhỏ bụ bẫm lau nước mắt trên mặt Doãn Ái.
“ Là bụi bay vào mắt thôi, cảm ơn em…”
“ Chị đừng dịu mắt nhé, nếu không mắt đỏ sẽ rất xấu.” Đứa bé nhận được đáp án, dặn dò đôi câu rồi chạy lại phía mẹ.
Mãi đến khi trời tối như mực, người tìm ra cô chính là Bạch Nhạc và Hứa An. Bạch Nhạc thấy Doãn Ái đi mãi chưa về, theo định vị liền tìm tới.
Ngồi một lúc tưởng chừng nước mắt đã khô, nhưng khi hai người xuất hiện trước mặt Doãn Ái, sự ấm ức một lần nữa trào ra, đẩy nước mắt ra khỏi hốc mắt.
Bạch Nhạc ôm lấy Doãn Ái: “ Khóc cái gì mà khóc, thiếu chút nữa là ngập cả Lôi Phong rồi.”
Dù là bạn thân, Bạch Nhạc rất hiếm khi thấy Doãn Ái khóc, trong kí ức của cô, Doãn Ái rất hay nuốt buồn phiền vào trong lòng, chỉ khi vượt quá sức chịu đựng, lại thêm dồn nén bao nhiêu năm mới vỡ ra.
Hứa An đứng bên cạnh, chậm rãi lấy khăn tay ra, cúi thấp người lau nước mắt cho Doãn Ái.
“ Đừng khóc nữa, cậu cứ như vậy làm mình cũng khóc theo bây giờ.” Bạch Nhạc quả thật rơi nước mắt, nhưng bản tính mạnh mẽ, lại cố an ủi người bạn này.
“ Hai chúng ta như này, chỉ thiếu mỗi cái thau thôi, cậu có tin đặt cái thau ở đây, người đi đường cũng cho không ít đâu.”
Doãn Ái khóc đến thương tâm, cảm giác cổ họng vừa nghẹn vừa rát, cả người cũng chỉ mặc cái áo mỏng dính càng thêm thảm hại, dưới cái lạnh run bần bật.
Hứa An chỉ hành động, anh không lên tiếng. Khi Doãn Ái khóc đến mệt mà thiếp đi, Bạch Nhạc để cô lên lưng anh, cõng cô đến tiểu khu An Huy.
Giữa đường về, Doãn Ái phát sốt, ban đầu chỉ thấy hơi ấm, về đến nhà thì nóng đến dọa người.
“ Bốn mươi độ hơn, em hạ nhiệt vật lý cho cô ấy, sốt đến hỏng não mất thôi.” Hứa An ra ngoài chuẩn bị xe đưa Doãn Ái đến viện.
Rất nhanh sau đó Doãn Ái được chuyển vào bệnh viện, bác sĩ cũng chỉ có thể cho cô dùng một số thuốc kháng sinh cùng truyền dịch, nhưng chính là hàng giờ trôi qua vẫn không thuyên giảm.
“ Chỉ có thể dùng thuốc liều lượng này thôi, nếu cô ấy vẫn tiếp tục sốt cao như vậy, người nhà cố gắng hạ nhiệt vật lý duy trì.”