Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết Nguyên Tiêu đến rất gần, Lữ Nha theo lời Doãn Ái trang trí nhà cửa rất lộng lẫy, màu sắc đỏ rực kéo dài từ đầu cổng biệt thự, một tay cô bố trí toàn bộ.



Lữ Nha cũng không có người thân, cô ấy liền xin ở lại, Doãn Ái thấy càng đông lại càng vui nên đồng ý ngay lập tức. Kì học cuối diễn ra trước Nguyên Tiêu, Doãn Ái thuận lợi lấy được học bổng kì tiếp theo, nói thật, Doãn Ái cũng có chút tự hào.



“ Doãn tiểu thư, chị năm cuối rồi sao? Nhìn trẻ quá vậy.”



Doãn Ái cười cười, nhìn cô so với sinh viên năm nhất cũng không khác biệt mấy, nếu buộc tóc mặc đồng phục cao trung, nhất định có người tin là học sinh.



Lục Tiêu Ngạn từ Vãn Cảnh trở về đã hơn 1 giờ sáng, thấy Lục Bảo Kính mất đi phong thái ban đầu của nó, đột nhiên anh cũng muốn cười. Bố trí xấu như này đúng là chỉ có Doãn Ái, ngoại trừ màu sắc phối hợp đẹp, tất cả đều lộn xộn.



Doãn Ái chưa ngủ, đề án tốt nghiệp lần này do lão Lý chấm, cô chỉ cần lệch một nhịp có thể không ra trường được, cần phải hết sức cẩn thận.



Cửa phòng mở ra, Lục Tiêu Ngạn bước vào, Doãn Ái trời sinh nhạy cảm, cô rất nhanh nhận ra trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ, còn có mùi rượu hòa vào.



Lòng cô trùng xuống, giọng nói cũng ảm đạm.



“ Anh về rồi.”



Lục Tiêu Ngạn không nhận ra sự khác thường này, anh trực tiếp nhấc Doãn Ái từ ghế đặt lên giường, vội vàng cởi cúc áo ngủ của cô. Doãn Ái rất bài xích chuyện này, Lục Tiêu Ngạn vừa ngủ cùng người khác bây giờ lại chạm vào cô, có thể chấp nhận được sao.



“ Anh bỏ tôi ra,…”



Lục Tiêu Ngạn thấy cô kháng cự, trong người có dục vọng cần được giải tỏa, anh cũng vẫn kiên nhẫn nói với Doãn Ái.



“ Ngoan, cho anh.”



Hai chân Doãn Ái khép chặt, tay đẩy mặt anh ra, mùi trên người Lục Tiêu Ngạn cô không thích, nước hoa rất nồng, quần áo anh lúc về cũng không chỉnh tề, ai cũng biết anh vừa làm ra loại chuyện gì.



“ Lục Tiêu Ngạn, anh ngủ với người khác rồi bây giờ lại về ân ái với tôi, anh không thấy bẩn à.”



“ Mắt nào của em thấy anh cùng người phụ nữ khác, Doãn Ái, anh chỉ nói một lần thôi.”



Lục Tiêu Ngạn không kiên nhẫn nữa, anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ hay không cô đừng nên quản, bọn họ là đang giao dịch, anh muốn thì cô phải cho.



“ Tôi không muốn, bỏ tôi ra,…”



“ Im miệng cho tôi, mẹ nó, mua cô về là mục đích này, giãy giụa cái gì…”



Lục Tiêu Ngạn trước nay chưa từng quan tâm đến cảm nhận của bạn tình, dù Doãn Ái có muốn hay không cũng chẳng phải mối bận tâm của anh, càng không kiên nhẫn cởi cả quần ngủ của cô ra.



Bị xâm nhập, phía dưới khô rát khó chịu, lại thêm một lần nữa chịu đau, cuối cùng vẫn để mặc Lục Tiêu Ngạn điều khiển, hệt như con búp bê.



Cô thiết nghĩ, một mình chịu đựng sẽ không khiến người khác đau lòng, nếu để mẹ cô thấy con gái bị như vậy, chẳng phải sẽ đau lòng chết sao. Bạch Nhạc biết chuyện, chắc chắn sẽ làm loạn lên, kì thực để tìm người nói chuyện rất khó.



Lục Tiêu Ngạn có sức khỏe tốt, anh làm một lần lại thêm một lần, mãi đến khi thỏa mãn mới buông cô ra, vào thẳng trong nhà tắm.



Doãn Ái ở trên giường, hai chân không buồn nhúc nhích, chất lỏng nơi giao hợp chảy ra, trong phòng đầy mùi hoan ái.



Một lần này Lục Tiêu Ngạn liền đánh thức cô, những ngày vui vẻ của bọn họ chẳng là gì với anh, anh có thể tìm được niềm vui ở cô, cũng có thể tìm được ở người khác, căn bản chẳng có gì giữ được chân anh.



Vậy mà nhiều lúc cô còn quên đi thân phận của mình, cô quên mất mình là do được đổi về, vốn chẳng có giá trị. Ngoài tiền ra, thứ Lục Tiêu Ngạn không thiếu nhất chính là phụ nữ.



Viên thuốc tránh thai đắng ngắt trong miệng, chỉ khi cửa phòng mở ra, Doãn Ái mới đem ga giường vứt đi, chạy thẳng vào phòng tắm. Cô không biết chính mình cũng đau lòng như thế, mối quan hệ này cô lún ngày càng sâu rồi.



Lữ Nha đã thay ga giường khác, khi Doãn Ái đi ra Lục Tiêu Ngạn đã khoan khoái nằm trên giường xem tài liệu, cô chậm chạp nằm đưa lưng về phía anh, lát sau liền nghe thấy giọng anh trầm ấm vang lên.



“ Em khóc? Không phải những lần trước đều phối hợp sao?”



Lục Tiêu Ngạn, trái tim anh rốt cuộc màu gì, tại sao lại nói ra được những lời này chứ.



“ Tôi không thích dùng chung với người phụ nữ khác.”



“ Doãn Ái, em đi theo tôi phải hiểu một điều, chuyện riêng của tôi em đừng can thiệp, dù tôi có đàn bà bên ngoài cũng chưa chán em, khi tôi muốn thì phải đáp ứng.”



Hai tay cô găm chặt lại, Lục Tiêu Ngạn ép cô đối diện với anh, chỉ thấy vành mắt của Doãn Ái đỏ ửng, bờ môi còn run run.



“ Khóc cái gì, trước đây tôi bên ngoài có phụ nữ hay không em cũng không quan tâm, bây giờ lại làm ra bộ dạng chanh chua gì đây.”



Vậy nên cô biến thành người đàn bà chanh chua, không hiểu chuyện, ích kỉ tham lam rồi sao. Doãn Ái muốn thoát khỏi tay Lục Tiêu Ngạn, lại bị anh giữ chặt.



“ Nói.”



“ Anh đã có phụ nữ bên ngoài, tại sao còn giữ tôi lại? Đợi đến khi tôi hết giá trị rồi vứt đi sao? Lục thiếu tôi khuyên anh bỏ tôi sớm càng tốt, nếu không đến lúc tôi bám chặt không buông, trước khi đi lại biến thành sư tử ngoạm.”



Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, lời này là thật lòng cô sao. Doãn Ái khó nắm bắt, nhưng cô là thiếu nữ trẻ, so về độ sắc sảo không thể bằng anh, nhưng trong lúc này cô lại còn khó đoán hơn anh.



“ Em có chắc đây là lời thật lòng?”



Doãn Ái hít một hơi lạnh, trong phòng có lò sưởi cũng chẳng làm ấm người cô, hô hấp nặng nề nói ra.



“ Chẳng lẽ muốn nghe nói tôi yêu anh, sống chết không muốn rời xa anh? Lục Tiêu Ngạn, tôi sẽ không lãng phí tình cảm vào mối quan hệ này, anh yên tâm.”



Doãn Ái quay lưng lại với Lục Tiêu Ngạn, lồng ngực cô nhói đau, cô tự nhủ, người đàn ông này ngàn vạn lần không thể yêu, nhưng chính cô vẫn chẳng thể làm chủ bản thân.



Doãn Ái, mày quên đi, đây chỉ là nhất thời dựa dẫm, tốt nhất đừng suy diễn lung tung.



Lục Tiêu Ngạn không nói gì, chỉ thấy anh ra khỏi phòng, cả đêm cũng không hề quay lại, sáng hôm sau đã không thấy ở nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK