Tất cả đối tượng liên quan cũng như chứng cứ đều được thu giữ lại cẩn thận, khi ra khỏi khu quân sự, David bị còng tay, những người bị thương đều được đưa đi trước.
Doãn Ái đã không còn sức lực gào thét, cô thẫn thờ đi theo nữ cảnh sát, ngồi lên xe cứu thương đi thẳng đến bệnh viện thành phố. Sở Mục Dương cũng ngồi bên cạnh cô, nhưng Lục Tiêu Ngạn đã theo chuyển xe khác rời đi trước.
“ Còn người khác ở trong phòng thí nghiệm sao?” Nữ bác sĩ nhận điện thoại hoảng hốt, xe của họ cũng đã đi được một đoạn xuống chân núi rồi.
Trương Cảnh ở bên này cũng sững sờ, nơi đây là một khu hỗn chiến mà. Trong phòng phẫu thuật còn có Lý Tuyết, cô gái nằm thoi thóp trên sàn nhà, hơi thở ngày một yếu dần.
Trên màn hình điện thoại vừa kết thúc một cuộc gọi, vẫn là con số quen thuộc đó, dãy số ấy khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Dịch Phàm vẫn bắt máy.
Giọng anh vẫn lãnh đạm. Dù có một đứa con với anh, Lý Tuyết dù có tốt với Dịch Phàm thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của Doãn Ái trong lòng anh.
Lý Tuyết nở nụ cười tươi tắn, nhưng nước mắt không ngừng trào ra, tiếng nấc nghẹn ngào ám ảnh.
Khi cảnh sát tìm đến, mọi thứ đã quá muộn. Lý Tuyết vì mất quá nhiều máu mà chết, một vết cứa sứt sẹo sâu hoắm ở cổ tay. Vết cắt không dứt khoát, trong quá trình đảm bảo có sự chần chừ cùng đau đớn.
“ Cảnh sát Trương, đây là tự tử.” Bác sĩ pháp y bên cạnh khẳng định.
Trương Cảnh vò đầu, hiện tại chưa thể lấy lời khai của Doãn Ái, David cũng nhất quyết chờ luật sư ở Anh Quốc đến, một lời không hó hé.
Hai người thiệt mạng rồi.
Dường như đều là do ân oán cá nhân mà ra.
………..
Doãn Ái được đưa vào bệnh viện, cô vừa bước chân xuống xe, bụng đau quặn thắt, nơi hai chân có dịch ấm trào ra, máu theo bắp đùi non rơi xuống.
Cô đau đớn gập người lại, chút ý thức cuối cùng cũng lấy lại được: “ Con của tôi,….con của tôi…”
Bác sĩ vội vàng. Sở Mục Dương nhấc Doãn Ái lên, đặt vào cáng xe đẩy rồi dùng sức cùng bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật.
Doãn Ái sợ, cô rất sợ, hai tay run rẩy ôm lấy bụng, khuôn mặt vì đau mà tái nhợt. Đứa con là tất cả của cô.
“ Bác sĩ, cứu con của tôi…” Cô không ngừng cầu xin, cảm giác đau đớn như bị xe cán qua, hai chân có máu thấm cả đệm trải.
“ Người nhà ở ngoài chờ đợi.” Bác sĩ nhìn Sở Mục Dương nói.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, một mình Sở Mục Dương ngồi chờ. Lát sau có thêm Sở Miên đến, không dám rời đi nửa bước, luôn trực chờ ở trước phòng cấp cứu. Sở Mục Dương đan hai tay vào tóc, mùi máu tanh vẫn còn quẩn quanh chóp mũi, áo của anh vẫn đỏ thẫm.
“ Em bị thương rồi, mau đến phòng sơ cứu đi…” Sở Miên gấp gáp.
Một lần này có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu đau đớn đều đem kết thúc hết đi. Chỉ là tình hình của Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn vẫn không khả quan lắm.
Trên tầng 4 phòng phẫu thuật, Cố Viên Long và Lộc Phàm đều đứng ở bên ngoài. Trên đường tới bệnh viện, Lục Tiêu Ngạn đã lâm vào hôn mê sâu, tim đã ngừng đập khi xuống chân núi, phải sử dụng điện kích mới yếu ớt hoạt động trở lại.
Bọn họ không nói với Doãn Ái, cô đang mang thai không thể chấp nhận thêm được kích động nào nữa.
“ Đã liên hệ với cảnh sát chưa?” Lộc Phàm cúi xuống, vẻ trầm tư.
Cố Viên Long gật đầu: “ Họ sẽ lấy lời khai sau.”
Sở Miên chờ ở dưới tầng một hơn hai tiếng đồng hồ. Khi đèn phẫu thuật tắt, bác sĩ mới đi ra. Sở Miên và Sở Mục Dương lại gần, sốt sắng hỏi.
“ Cô ấy sao rồi bác sĩ?”
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang ra: “ Mất nước, tâm trạng bị kích động mạnh dẫn đến dọa sảy thai. Trước mắt thì đã qua nguy hiểm, cần phải xem xét thêm. Người nhà tuyệt đối không được để kích động mạnh thêm nữa.”
“ Cảm ơn bác sĩ.” Sở Miên thở phào nhẹ nhõm, cũng may Doãn Ái không sao, đứa trẻ trong bụng cũng rất kiên cường, nếu không khi cô ấy tỉnh lại sẽ phát điên lên mất.
Doãn Ái được đẩy đến phòng hồi sức đặc biệt, cả người đau đớn thiếp đi. Cô ngủ một giấc rất dài, dài đến mức chính mình cũng không dám tin. Trong mộng mộng ảo ảo, cô như hụt chân rơi vào vũng lầy, thoáng chốc lại ở trong phòng phẫu thuật trên núi.
Doãn Ái lúc đó thấy David rời đi, thông qua màn hình lớn thấy Lục Tiêu Ngạn dường như không thể trụ được nữa rồi, cô quay sang nhìn Lý Tuyết ở góc phòng.
“ Xin cô hãy thả tôi ra, cầu xin cô hãy mở khóa….” Doãn Ái hướng đến Lý Tuyết khẩn cầu, chỉ mong cô ta nể tình thương hại cô.
Lý Tuyết vẫn chần chừ, vừa rồi khi David định rạch bụng Doãn Ái ra, cô ta kì thực rất biết ơn cuộc gọi bất chợt lúc đó đã dừng hành động của hắn ta lại.
“ Lý Tuyết, tôi xin cô, cô cũng từng làm mẹ mà,….cô cũng biết đứa trẻ là tất cả với người mẹ,…xin cô thả tôi ra….”
Lý Tuyết mím chặt môi, cô ta cũng là mẹ, sao có thể không hiểu tâm trạng của Doãn Ái. Cô ta cũng yêu đứa trẻ nhất trên đời, tìm đủ mọi cách để Dịch Phàm không thể ép cô ta phá thai, cô ta phải là người hiểu rõ nhất.
“ Ưu Ưu rất khỏe mạnh, con bé đã biết gọi mẹ rồi,…còn có con trai của Dịch Hạo chơi cùng, đứa nhỏ là một người chị tốt…” Doãn Ái chỉ muốn Lý Tuyết lung lay, khi cô đi khám thai đã gặp Hạ Tiểu Liên, nghe được cô ấy nói một số chuyện của Ưu Ưu.
Những chuyện mà Lý Tuyết không biết.
“ Có thật không?” Lý Tuyết run rẩy.
“ Thật. Ưu Ưu rất nhớ mẹ, nếu nó biết mẹ nó có thể đến tìm sẽ vui biết bao, tôi sẽ giúp cô gặp nó. Chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu chuyện này….”
Lý Tuyết đã bị lời này cảm hóa, nhưng trong lòng vẫn có chút ngờ vực. Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một loạt số, muốn kết nối với đầu dây bên kia.
“ Chỉ cần cô nói với Dịch Phàm trước mặt tôi, tôi sẽ thả cô ra.”
Dịch Phàm nhận máy của Doãn Ái rất nhanh, khác xa với Lý Tuyết.
“ Doãn Ái, gọi anh có việc gì sao?” Giọng anh ta nhu hòa, còn có cả phấn khởi.