“ Mẹ, để con cầm cho.”
Doãn Ái muốn đỡ lấy cái giỏ nặng trên tay Tố Như, kết quả bà lại gạt phăng tay cô đi.
“ Tôi chưa già yếu đến mức đấy.”
Doãn Ái cực kì ngại ngùng trong tình huống này, hai người họ hệt như người xa lạ, bà lạnh nhạt lại tuyệt tình, còn cô chỉ có thể cười gượng.
“ Tiểu Ái, con cũng chuẩn bị đồ đi, chúng ta chuẩn bị về nhà ông ngoại con.”
Lời dì Mai rõng rạc không giấu nổi vui mừng, Doãn Ái chưa từng gặp ông bà ngoại từ khi còn nhỏ, cô không có một thông tin gì về họ, bây giờ biết mình còn gia đình liền phấn chấn, nụ cười trên môi cũng càng đậm.
“ Thật sao? Họ cũng ở Tam Châu ạ? Bây giờ con liền thu dọn.”
Doãn Ái hớn hở ngay sau đó liền bị Tố Như dội cho một gáo nước lạnh, sự thờ ơ đó có lẽ cả đời này cô cũng không quên được.
“ Doãn Ái, cô đã hơn 18 tuổi rồi, không cần giám hộ nữa, cũng không cần theo tôi về nhận ông bà ngoại, nếu họ sớm cần cô đã chẳng để cô lưu lạc.”
Doãn Ái ngơ ngác đứng ở một chỗ, trên tay cô có rất nhiều hoa quả và bánh mang đến cho mẹ cùng dì Mai, bây giờ nó như đồ thừa vậy. Tố Như từ khi khỏi bệnh liền tỉnh táo liên lạc lại với ba mẹ, cầu xin tha thứ nửa ngày mới được về.
Trước đó khi bà ta học ở nước ngoài có quen bạn trai, sau đó bí mật sinh một đứa con gái, khi về nước muốn nói chuyện với gia đình thì không may bị ba Doãn Ái cưỡng bức, tinh thần không ổn định, miễn cưỡng sinh ra cô. Bạn có biế rang rện ⩵ TrUTrện.vn ⩵
Gia đình từ đó bỏ mặc sống chết của Tố Như, bây giờ có thể quay lại là thiên kim giàu có, bà chẳng còn muốn có mối quan hệ gì với người nhà họ Doãn cả, dù là đứa con gái này đi nữa, bà cũng không cần.
“ Coi như cô xui xẻo, tôi cũng chưa từng yêu thương cô, càng không muốn làm mẹ cô, từ giờ tự sống cuộc sống của mình đi, không cần vướng bận tôi.”
Dì Mai ở bên cạnh cũng sốc, bà không tin nổi em gái mình lại nói ra được lời này, vội lay lay người Tố Như.
“ Mẹ…vậy gửi lời chúc sức khỏe ông bà giúp con…”
Thời điểm này cô chỉ muốn chạy thật nhanh, Doãn Ái cần người thân, khi mẹ cô tỉnh lại cô đã vui mừng biết bao, có bao nhiêu chuyện cô muốn nói, có rất nhiều dự định ấp ủ, nhưng bà ấy lại ruồng bỏ cô một lần nữa.
Kì thực, tình cảm gia đình đối với cô quá xa xỉ, có lẽ ngoài ông bà nội thì chẳng còn ai chấp nhận cô, nhưng họ cũng bị thần chết cướp đi.
Khổ sở là khi đau lòng nhưng chẳng thể khóc nổi, cô cố gắng sống như thế là vì người mẹ ốm yếu này, thậm chí chưa từng yêu lấy bản thân một lần, sự thật thì, dù là giả vờ yêu thương cô họ cũng không muốn làm.
“ Tiểu Ái, đợi ta…”
Dì Mai gọi chạy với theo, cô quay người lại, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“ Đừng để tâm lời mẹ con, con cũng hiểu bà ấy là bất đắc dĩ, bây giờ con cũng có bạn trai, có thể cùng cậu ấy đón Tết, gái lớn thì phải gả chồng.”
Mối quan hệ của bọn họ đâu thể tính như một cặp đôi, dì Mai muốn cô hiểu cho bà ấy, vậy bà ấy có từng nghĩ cho cô. Có nghĩ qua cô sống bao nhiêu năm nay vất vả thế nào, tại sao khi vừa tỉnh dậy liền muốn bỏ đi.
Doãn Ái về đến Lục Bảo Kính, căn nhà trang trí màu sắc bây giờ như một lưỡi dao cứa sâu vào tim cô.
Bây giờ cô chinh thức là kẻ trắng tay rồi.
Đêm giao thừa này rất vắng lặng, Lữ Nha vì giữ ý cố tình ra ngoài cùng bạn bè để tạo không gian riêng cho Lục Tiêu Ngạn và Doãn Ái, nhưng chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn lủi thủi một mình.
Doãn Ái nhìn đồng hồ, đã gần sang năm mới rồi, chỉ còn có một tiếng nữa là thời khắc giao thoa, trên tivi là cảnh đường phố vui vẻ, ai cũng đi thành từng tốp để chuẩn bị xem pháo hoa, còn có chương trình năm mới của Tam Châu.
Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa trở về, cô lấy điện thoại ra, không nhanh không chậm nhấn một dòng số, khoảng thời gian chờ bên kia nhấc máy cô cũng có thể nghe được trái tim đập như nào.
“ Alo, có chuyện gì sao?”
Lòng cô như có đá nặng đè vào, bên kia có tiếng nhạc lớn, tiếng cười nói vui vẻ, tiếng lạch cạch của mạt chược, còn người đang bắt máy lại là phụ nữ.
“ Chuyển máy cho Lục Tiêu Ngạn giúp tôi.”
Cô nặng nề nói, bên kia lại nghe được tiếng cười giễu.
“ Chúng tôi đang ở Vãn Cảnh, đừng làm phiền.”
Doãn Ái bỏ điện thoại xuống, cô mặc quần áo ấm thật ấm, chuẩn bị tự ra ngoài tìm niềm vui. Tại sao cô phải ở đây khổ sở chứ. Trong vali đầy ắp quần áo, Doãn Ái dập mạnh xuống, cầm theo tấm vé đã mua từ lâu, tự mình đến khu Tư Thành.
……..
Lục Tiêu Ngạn vừa vào nhà vệ sinh ra, cô gái bên cạnh liền quấn lấy anh, sắc mặt ngượng ngùng câu dẫn.
“ Lục thiếu, tối nay em ở lại cùng anh được không?”
Giọng cô gái điệu chảy nước, nghe như rót mật vào tai. Trong phòng bao có hệ thống sưởi nên rất ấm, thuận tiện để mấy cô gái mặc đồ thiếu vải. Bộ trang phục này mặc vào người Doãn Ái chắc chắn sẽ không phản cảm như thế.
“ Tôi không có hứng.”
“ Nhưng mà người ta…”
“ Cút.”
Lời nói lạnh nhạt lại có chút tức giận, cô ả sợ hãi rời khỏi người anh, hơi nhích về phía sau. Lục Tiêu Ngạn rời khỏi phòng bao, bên ngoài chuẩn bị đón giao thừa chật cứng người, khó khăn lắm mới có thể trở về Lục Bảo Kính.
Doãn Ái vừa xách vali lớn, trên tay còn là túi to túi bé, nhìn như đang định chuyển nhà vậy.
“ Em lại làm cái trò gì đây.”
Mắt cô đều là sự chán ghét, giọng nói nhàn nhạt, không nghe rõ ra cảm xúc gì. Doãn Ái trực tiếp lách qua người Lục Tiêu Ngạn, chưa đi được mấy bước đã bị anh giữ lại.
“ Tôi chuyển cho khuất mắt anh, không phải có phụ nữ khác rồi sao, tôi đã nói không thích dùng chung rồi, nếu anh có người khác rồi giữ tôi làm gì.”