Gần đây Doãn Ái vào guồng bận rộn, công ty thiết kế nội thất Nhân Hào dù nhỏ nhưng lại là môi trường sáng tạo đầy tiềm năng ở vùng ngoại ô, chính vì vậy lần này giám đốc Triệu đã kí được hợp đồng lớn.
Thiết kế nội thất cho khu đô thị Lạc Viên. Lạc Viên nằm ở khu Viên Đề, cách khu Nha Lộ 10 phút xe bus, chính vì vị trí địa lý thuận lợi như vậy, Doãn Ái trở thành ứng cử viên sáng giá cho công việc chạy bản thảo.
Dĩ nhiên đây không phải việc chính của cô ở công ty, nhưng Lão Triệu đặc biệt để ý đến tài năng của cô, tận dụng triệt để mài dũa, muốn ‘ngọc thôi’ thành ‘kim cương’ đắt giá.
“ Doãn Ái, khi Viên Đề có nhiều người máu mặt, nếu thấy sợ thì rủ anh Mục Dương theo, tôi đảm bảo không ai dám đến gần cô.”
Đồng nghiệp nói xong còn chốt một câu: “ Đây là địa bàn của anh Dương, người của anh ý ai dám động.”
Lục Tiêu Ngạn phân phó Từ Chính đi trước, bản thân tự lái xe đến. Đường ở vùng này đặc biệt dài, lại không xây dựng nhiều trục đường, xe cộ mới sáng sớm đã tắc nghẽn.
Anh dừng xe chờ đèn đỏ, tay lái buông lỏng, cả người dựa vào ghế lái.
Trong phút chốc bầu không khí như ngưng đọng lại, máu trong người cũng như chảy ngược, ánh mắt Lục Tiêu Ngạn nhìn vào người con gái đang qua đường.
Là Doãn Ái.
Hơn nữa bên cạnh cô còn có một người đàn ông xa lạ.
Doãn Ái đi rất nhanh qua đường, Sở Mục Dương thuận đường đi làm, hai người như kim đồng ngọc nữ, sánh vai với nhau. Chỉ có người trong cuộc mới biết, Doãn Ái đang giận đến điên người.
“ Sở Mục Dương, đây là lần thứ hai rồi. Tôi không mong anh vào bếp nhà tôi một lần nào nữa.” Cô nghiến răng nói.
Sở Mục Dương từ khi muốn rửa tay gác kiếm, kiếm tiền để có thể phẫu thuật tim cho Phán Phán, cô mới biết công việc gần đây của anh là phụ bếp.
Khó có thể tưởng tượng nổi côn đồ đại ca đeo tạp dề sẽ như thế nào, nhưng chỉ cần đến nhà Doãn Ái là biết, khu bếp biến thành chỗ thực tập của Sở Mục Dương, để lửa quên một chút liền kích hoạt hệ thống cứu hỏa, ướt hết cả nhà cô.
Là lần hai rồi.
“ Doãn Ái, cô còn dám ghét bỏ ông đây. Cơm trong túi đó là ai nấu cho cô.” Sở Mục Dương nói một câu, không biết Doãn Ái nghe thành cái gì, trực tiếp để hộp cơm vào tay anh, bắt taxi đi trước.
Sở Mục Dương chửi thề một câu: “ Chết tiệt, có gọi taxi cũng không để tôi vào cùng, tôi xem cô share tiền với ai.”
Lục Tiêu Ngạn nắm chặt vô lăng, hình ảnh đôi nam nữ thân mật nói chuyện kia lọt vào mắt, trong lòng có chút bức bối. Khi ly hôn, Doãn Ái có thể tìm đến người đàn ông khác, sống một cuộc sống bình thường mà cô muốn.
Sau khi rời khỏi anh, cô lại hạnh phúc như mặt trời. Đọc thêm nhiều tuện ở [ mu n.n ]
Lục Tiêu Ngạn phóng xe đi, trong đầu lại nhớ lời nói của Tử Tiêu. Hóa ra, Doãn Ái không đến Pháp, cô sống chui rúc ở vùng nghèo nàn này làm gì chứ.
Thiếu tiền? Suy nghĩ này lập tức bị anh gạt bỏ, tiền anh đưa cho Doãn Ái có thể không ít bất động sản, trang sức cô cầm theo có thể nuôi cô hết một đời an nhàn.
Vậy là vì tình yêu? Ngẫm lại, cũng chỉ có lý do này. Là tên đi cùng cô sao?
Suy nghĩ thực sự bay xa đến nơi nào rồi, khi về thực tại đã suýt nữa đâm phải một người đi xe máy. Lục Tiêu Ngạn phanh kịp, nhưng xe tránh người nên đâm thẳng vào cột điện gần đó.
Túi khí phồng lên, đầu xe có khói trắng tỏa ra, người dân xung quanh cũng vây lại xem xét.
“ Xe đắt tiền vậy…”
“ Người trong xe có làm sao không, chúng tôi giúp anh…”
Người dân ở đây cũng nhiệt tình như vậy, Doãn Ái đến đây vì môi trường thôi đúng không? Không phải do tên kia….
Khi tỉnh lại, Lục Tiêu Ngạn đã thấy mình nằm trong bệnh viện, Từ Chính mau chóng gọi bác sĩ. Bác sĩ đến khám một lúc, dặn dò y tá thay thêm một bịch truyền nữa rồi mới rời đi.
Từ Chính nâng mắt kính: “ Lục tổng, dự án ở khu Viên Đề anh không cần đích thân tới cũng được, anh vừa đáp chuyến bay gần nhất, bác sĩ nói nghỉ ngơi không đủ dẫn đến mệt mỏi thời gian dài.”
Nói một tràng, cuối cùng cũng chốt một câu: “ Anh nên về Tam Châu sớm đi.”
Chuyện Doãn Ái ở khu ngoại ô, anh chỉ cần cho người thăm dò một chút là nắm tường tận. Nhưng nếu anh làm như vậy không phải thể hiện là quan tâm cô sao?
Bọn họ ly hôn rồi.
Lục Tiêu Ngạn cẩn thận nhớ lại, Doãn Ái cắt tóc ngắn rồi, hơn nữa vừa rồi còn giận phồng má lên, xem ra cô cùng người kia rất thân thiết.
Là bạn trai, đang cãi vã sao?
Trong một ngày thôi, Lục Tiêu Ngạn truyền dịch xong liền xuất viện. Anh không về Tam Châu mà trực tiếp đến khu Lạc Viên. Anh đi giữa một đám người tinh anh, hệt như hạc giữa bày gà, luôn trở thành tiêu điểm của mọi thứ.
Công việc bên này không nhiều, chủ yếu là cơ sở nhỏ của Bác Á vừa khởi công gặp chút trục trặc, bên kia muốn sớm hoàn thành thiết kế, vậy nên mới tìm đến Nhân Hào.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Lục Tiêu Ngạn theo địa chỉ đến một cửa hàng sửa xe ở khu Nha Lộ. Xe của anh là bản giới hạn, bên tiệm nhỏ không đủ linh kiện cùng can đảm để sửa chữa, chỉ là nhờ xe kéo kéo về.
Lục Tiêu Ngạn đến nơi đã xế chiều, trong tiệm chỉ có bác trai lớn tuổi đang lau chùi xe. Thấy người trước mặt ăn mặc sang trọng, nhìn qua đã biết không phải người khu này.
Bác hỏi: “ Chàng trai này có phải chủ siêu xe không? Nếu muốn lấy thì để tôi gọi xe kéo? Nhà cậu ở đâu?”
Lục Tiêu Ngạn nhìn xe để ngoài đường, trông như một mớ hỗn độn vậy. Bác trai này cũng rất nhiệt tình, lấy ghế ngồi cùng nước trà ra mời khách.
Nếu là bình thường, chắc chắn Lục Tiêu Ngạn còn chẳng buồn lướt qua cái tiệm nhỏ như vậy. Anh không ngồi xuống, chỉ ra một chỗ khác nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia nói đã đặt chỗ xong, tiệc khánh thành sẽ diễn ra lúc 7 giờ ở Hồng Lâu Môn.
Khi anh quay trở lại định bụng trả tiền, phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
“ Bác Lý, Mục Dương có ở đấy không?” Doãn Ái cao giọng để lão Lý nghe thấy, sau đó liền vội chạy đến, trên tay còn cầm theo miếng dán giảm đau.
Cô chạy lại, Lục Tiêu Ngạn cũng quay sang.
Bên tai nổ ầm ầm.
Thời khắc này, hô hấp cũng thật nặng nề.