Hứa An đưa Bạch Nhạc về nhà, Doãn Ái nhìn đồng hồ mới có 9 giờ tối, nếu bây giờ về nhà cũng chỉ có Lữ Nha, Lục Tiêu Ngạn vẫn đi công tác chưa về.
Doãn Ái nhìn vào màn hình điện thoại, một tuần vừa qua anh không gửi một tin nhắn hay gọi điện cho cô, mà Doãn Ái lại không muốn làm phiền anh.
Trở về Lục Bảo Kính, Doãn Ái thay giày ra, chậm chạp đi lên phòng ngủ. Thấy trong phòng đèn sáng, vốn ban đầu chỉ cho rằng Lữ Nha dọn dẹp, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng chiếc vali đặt ở cuối phòng, ánh mắt cô sáng lên.
Phòng tắm không nghe thấy tiếng nước chảy, Lục Tiêu Ngạn mở cửa bước ra, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm che đi phía dưới, thân hình săn chắc lộ ra, mấy giọt nước trên tóc lấp lánh rơi xuống.
“ Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, mắt em sáng như thế, xem ra ở nhà rất cô đơn.”
Lục Tiêu Ngạn có một thú vui, anh rất dễ liên tưởng đến cái giường, lời nói dù có trong sáng bao nhiêu, hàm ý bên trong đen tối bấy nhiêu.
Doãn Ái hoàn hồn mới nhận ra mình thất thố, cô xua tay cười cười.
“ Anh đừng nói linh tinh, em chỉ là ngạc nhiên quá, không phải anh nói tuần sau mới về sao?”
“ Bên đó ổn thỏa rồi, ngược lại là em, anh chỉ không ở nhà một tuần, em lại dám ra ngoài đêm khuya mới về, gan rất lớn.”
“ Em chỉ đi ăn mừng tốt nghiệp với bạn thôi.”
Lục Tiêu Ngạn cười gian xảo đi đến, cơ tay của anh rất chắc, nhanh chóng đã ôm lấy eo nhỏ của Doãn Ái. Lâu không đụng vào cô, quả thực có chút nhớ. Doãn Ái mặc cái áo cộc tay với quần jean, lúc cởi ra có hơi lích kích.
“ Anh không mệt à? Mới xuống máy bay chắc chưa quen giờ, nghỉ sớm đi.”
Kiếm đã giương lên sao có thể hạ xuống, Lục Tiêu Ngạn đã cởi xong cái áo sơ mi vàng ra, tay anh chạm qua từng tấc da thịt của cô, nụ hôn vụn vặt đáp xuống. Mỗi lần như vậy đều rất kiên nhẫn, trong lòng dù như lửa cuốn cũng phải nhịn xuống.
Doãn Ái thấy cả người nóng lên, vai cô khẽ run, chỉ đến khi Lục Tiêu Ngạn chạm vào quần jean của cô, Doãn Ái mới dứt khoát đẩy anh ra.
“ Ngạn…hôm nay không được,… em vẫn đang trong kì kinh nguyệt.”
Lục Tiêu Ngạn cứng ngắc, anh cũng thầm nghi ngờ cuộc đời, có phải ông trời mang cô gái này xuống giày vò anh không, tại sao cứ lúc quan trọng đặc biệt lại xảy ra vấn đề.
Doãn Ái nghĩ Lục Tiêu Ngạn giận rồi, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, chuyện này cũng không thể trách cô.
“ Ngủ sớm thôi, cho em nợ lần này.”
Lục Tiêu Ngạn không giận, nếu là người phụ nữ khác đến kì, bản thân anh còn thấy bẩn, sẽ không thẳng thừng đá cô ta đi, nhưng Doãn Ái là vợ anh, đặc quyền cũng sẽ khác.
Doãn Ái không ngủ được, cô đưa tay lên khuôn mặt tinh xảo của Lục Tiêu Ngạn, trong lòng tràn đầy mong chờ. Nếu cô có thai, nếu là con trai, nhất định sẽ rất giống anh.
“ Ngạn.” Doãn Ái khẽ gọi.
“ Ừ.”
“ Anh thích con trai hay con gái?”.
Lục Tiêu Ngạn vẫn nhắm mắt, cô sẽ không thấy được sự lạ lẫm của anh lúc này. Kết hôn, sinh con sẽ là một tổ ấm hoàn hảo, nhưng lúc này anh vẫn chưa nghĩ đến.
“ Sao lại hỏi thế?”
“ Nếu nhà chúng ta có thêm một thành viên nhỏ nữa, chắc chắn sẽ vui vẻ như nhà chị Hiểu Hiểu, một đứa bé như Mặc Mặc rất dễ thương.”
Mỗi lần họ quan hệ Doãn Ái đều có uống thuốc tránh thai, dù thuốc là do Tử Tiêu cung cấp, tác dụng phụ không nhiều nhưng vẫn có, bản thân cô cũng có chút lo lắng.
“ Nếu là con trai thì nên đặt tên là gì đây, còn con gái thì đặt là Lục Sơ Niệm được không?”
Doãn Ái muốn sinh con cho Lục Tiêu Ngạn, trước đây cô nghĩ mình còn quá trẻ, nhưng bây giờ khác rồi, ít nhất cô cũng muốn nghe một lời từ anh.
“ Tiểu Ái, chuyện này tạm gác sang đi, anh vẫn chưa nghĩ đến.”
“Ừm.”
Lục Tiêu Ngạn lành lạnh đáp, anh nhắm mắt nên sẽ không thấy sự thất vọng và hụt hẫng của Doãn Ái. Nhưng cô lúc đó cũng nghĩ mình làm quá lên rồi, dù sao bọn họ cũng còn trẻ, có con chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lục Tiêu Ngạn muốn Doãn Ái về Bác Á làm việc, còn để cô tự mình lựa chọn vị trí cô muốn. Doãn Ái không muốn đi cửa sau, dù mọi người biết cô là vợ anh, nhưng Doãn Ái vẫn muốn chứng minh năng lực của mình.
Lần phỏng vấn đó, được nhận vào ban Chiến lược tài chính cũng chỉ có mình Doãn Ái, mọi người trong phòng ban cũng không khỏi nể phục.
……….
Hạ Tiểu Liên vừa xin được việc ở một công ty nhỏ, lương tháng không quá cao nhưng đủ trang trải cho mình cô. Bắc Sâm là công ty mới, chỉ là một văn phòng thuê trên tầng 5 của toàn nhà cạnh trung tâm, đi lại có hơi bất tiện.
Cũng như hôm nay, Hạ Tiểu Liên tan làm về rất muộn, nhìn trong ví chỉ còn vỏn vẹn mấy tệ, cô cắn răng đi bộ một đoạn dài đến trạm xe bus.
Cả đoạn đường tối đen như mực, ánh sáng chập chơn từ đèn treo lủng lẳng, con ngõ này là đường tắt.
Hạ Tiểu Liên muốn lấy điện thoại ra soi đường, kết quả vừa thò tay vào túi xách đã bị một bóng đen sượt qua, trong phút chốc đã dựt lấy túi xách của cô, hại Hạ Tiểu Liên ngã ra đất.
Lần đầu gặp loại chuyện này, bên trong túi còn có giấy tờ và đồ đạc có giá trị, đầu Hạ Tiểu Liên không nghĩ được nhiều, ngay lập tức đứng dậy đuổi theo tên kia.
“ Ăn cướp…giúp tôi với…”
Hạ Tiểu Liên chạy thục mạng theo hắn, sức bền của cô cũng không thua gì tên trộm, hắn ta vừa chạy vừa lục tìm túi, khi chỉ thấy mấy trăm tệ cùng điện thoại giá trị, miệng liền chửi thề.
Hạ Tiểu Liên ném cái gậy về phía hắn, tên kia không kịp đề phòng vấp ngã.
“ Trả đồ cho tôi, đừng để tôi báo cảnh sát.”
“ Ngu ngốc, mày nghĩ tao để mày sống để gọi cảnh sát.”
Tên cướp lộ mặt rồi, tay hắn lấy ra một con dao gọt hoa quả, hướng thẳng đến chỗ Hạ Tiểu Liên. Cô sợ xanh mặt, dây thần kinh can đảm đứt mất, ngay cả chân cũng không chịu nghe lời mà chạy.
“ A…”