Chưa từng bỏ một ngày, mỗi một lần khám đều vui vẻ chỉ vào phim chiếu, đôi mắt người đàn ông đều là hạnh phúc đong đầy.
Khi Lục Tiêu Ngạn sinh ra đã oanh tạc cả khu quân sự, tiếng khóc lớn, cơ thể khỏe mạnh. Ba mẹ là người tài giỏi, đứa trẻ cũng được thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất, là vương tử ngậm thìa vàng.
Càng lớn Lục Tiêu Ngạn càng chứng tỏ tài năng hơn người, năm tuổi biết lắp và sử dụng súng, tính tình kiêu ngạo trời sinh, là một ‘tiểu ác ma’ vô cùng được lòng người.
Gia đình hạnh phúc, công việc của ba mẹ đều cứ thế tiến triển tốt, hơn thế nữa, ngay sau khi Lục Đình Phong lập ra bản đồ địa hình ở Syria thành công, An Sơ cũng phát hiện mang thai đứa trẻ thứ hai.
Trong quân khu ai ai cũng chúc mừng, mọi thứ mỹ mãn, lần này không chỉ có Lục Đình Phong đưa An Sơ đi khám thai, mà còn có bạn nhỏ Lục Tiêu Ngạn đầy mong chờ đi theo.
“ An Sơ, tuần tới là tuần lễ vàng, chúng ta về thăm ba mẹ đi, nhân tiện báo cho họ tin vui này.”
“ Vâng.”
Theo kế hoạch, gia đình Lục Đình Phong về nhà chính của Lục gia. Khu nhà rộng lớn lại ở nơi biệt lập, xung quanh không có hàng xóm, chỉ có họ hàng lớn bé tập trung trong một khuôn viên rộng rãi.
Tối đó, trời rất mát, thoang thoảng thấy mùi cỏ thơm, trăng trên trời sáng rực mọi ngóc ngách, Lục Tiêu Ngạn ngồi cùng mẹ chơi trò thắt hình châu chấu bằng lá.
Lục Đình Phong cùng các trưởng bối ngồi uống trà hoa cúc, bàn lại chút chuyện xưa.
Khung cảnh đẹp như vẽ, yên bình lại thân thuộc, giữa chốn đô thị tấp nập, khuôn viên của Lục gia như một thủ phủ ngày xưa, động lòng người xem.
Không ai biết, không ai ngờ được, đó lại là giây phút cuối cùng của bọn họ.
Tầm một giờ sáng, người canh gác hốt hoảng chạy vào báo tin, một đoàn người đứng trước cổng lớn, hỏi thế nào cũng không chịu nói, mục đích đến là để bắt Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong tỉnh dậy, đi ra hướng cửa lớn, còn có cả An Sơ và Lục Tiêu Ngạn.
Chung Khởi đứng ra, ánh mắt khát máu nhìn Lục Đình Phong, khóe miệng nhếch lên.
“ Trưởng quan Lục, anh bị bắt rồi, bị bắt vì tội làm bản đồ giả, mở đường cho địch tấn công chúng ta.” Hắn ta rất đắc chí, liếc nhìn sang An Sơ.
An Sơ vẫn ôm chặt lấy Lục Tiêu Ngạn, bình tĩnh ở sau lưng Lục Đình Phong.
“ Bản đồ đó không thể sai được, không tin có thể gọi Lập Hân, tôi có thể vẽ lại trước mặt các người.”
Chung Khởi cười lớn: “ Lập Hân vì bản đồ sai của ngài mà chết trên chiến trường, tôi nhận lệnh của cấp trên, ép giải ngài về.”
Lục Đình Phong lạnh lẽo: “ Chỉ cần nói một tiếng, không cần đụng đến người nhà tôi.”
Ngay trong đêm đó, Lục Đình Phong bị giải đi, chỉ có An Sơ ở lại Vân Nam. Trước khi đi, anh còn hôn tạm biệt cô, hẹn sau khi xong việc sẽ lập tức quay trở lại, trấn an gia đình rằng đây chỉ là nhầm lẫn, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Lục Tiêu Ngạn còn nhỏ đã rất dũng cảm, đứng ra hứa sẽ bảo vệ mẹ. Cái xoa đầu lúc đó của ba thật khiến người khác an tâm: “ Ngạn tử, bảo vệ mẹ và cả em trai nữa.”
Đêm đó, Lục Đình Phong rời đi.
Nhưng anh không quay lại như đã hứa, vĩnh viễn không quay lại.
An Sơ đã chờ hơn một tuần, mỗi một ngày trôi qua đều tự nhủ bản thân rằng Lục Đình Phong quá bận rộn, mỗi ngày đều ngồi cạnh gốc cây sơn trà chờ anh.
Nhưng rồi cô cũng không đợi được. Đám người Chung Khởi không buông tha, như một toán cướp đến tận nhà chính của Lục gia, không hề tha cho một người, bàn tay của kẻ máu lạnh ấy giết chết ông bà của Lục Tiêu Ngạn.
An Sơ ôm chặt lấy con trai, bản năng của người làm mẹ không cho phép cô yếu đuối. Nhưng sức phụ nữ căn bản không thể so với đàn ông, hai người nhanh chóng bị tách ra.
“ Buông tôi ra, trả con trai lại cho tôi,…” An Sơ như điên lên, bàn chân bị thương lại càng đau đớn.
Chung Khởi chỉ cười, hắn ta lại gần An Sơ: “ Tôi sẽ trả con trai cho cô, nhưng mà là con của chúng ta.”. Thử hách ìⅿ ang gốc, géc gô # T Ù T Ệ N.N #
Cô tròn mắt thất kinh, trong miệng như cảm thấy có máu, muốn cắn chết gã khốn trước mặt.
“ An Sơ, tôi yêu em trước Lục Đình Phong, tại sao lại không chọn tôi.” Chung Khởi giữ lấy cằm của cô: “ Tôi đã nghĩ làm chân em thành ra như vậy, hắn ta sẽ không còn hứng thú nữa,…nhưng hai người lại kết hôn…”
Chung Khởi cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Lục Tiêu Ngạn.
“ Lại còn sinh ra nghiệt chủng này…”
Chặt đứt ước mơ của An Sơ, muốn vươn tay ra cứu giúp, cuối cùng vẫn không bằng Lục Đình Phong.
“ Im miệng, có giỏi thì thả tôi ra, đồ khốn, tôi sẽ giết chết ông…” Lục Tiêu Ngạn thét lên, không ngừng cắn mạnh vào hai tay của tên vệ sĩ.
Nhưng anh chỉ mới 6 tuổi.
“ Mày nghĩ mày còn lên mặt được sao, không có ba mày nữa, mày cũng chỉ là con của kẻ phản quốc…”
Chung Khởi cay nghiệt nói, An Sơ nghe được những lời này dường như mất lí trí, liên tục cào xé vùng vẫy.
“ Lục Đình Phong đâu, các người làm gì anh ấy rồi…”
“ Không cần tìm nữa.” Chung Khởi hét lớn, sau đó cúi người thấp xuống, giữ lấy cằm của An Sơ: “ An Sơ, từ giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, em sẽ sinh con cho tôi, chúng ta cũng có một mái nhà.”
Hắn mơ tưởng, còn tự mình đắm chìm trong thứ hạnh phúc thối nát đó. An Sơ nhổ nước miếng vào chân Chung Khởi: “ Khốn nạn, bệnh hoạn, tôi ghê tởm anh…”
Ánh mắt cô đỏ hoe tràn đầy thù hận, chỉ mong có thể cầm dao đâm chết Chung Khởi ngay lập tức. Chung Khởi hoàn toàn bị hành động này làm cho tức giận, ánh mắt sắc bén: “ Đem thằng nhóc này đi.”
“ Khôngggg, trả con lại cho tôi,…”
An Sơ vùng vẫy càng điên loạn, ở chân đau như muốn gãy ra, muốn đứng dậy cũng không nổi.
“ Mẹ ơi,…” Lục Tiêu Ngạn ngoái lại, chỉ thấy mẹ đang nằm xơ lụi trên nền đất.
‘ Ngạn tử, bảo vệ mẹ và cả em trai nữa.’
………….
An Sơ không thể khóc được nữa, cô gồng mình đứng dậy, cô còn có hai đứa con, là con của Lục Đình Phong, cô phải thực hiện lời hứa chờ đợi Lục Đình Phong trở về.
“ An Sơ, đứa trẻ trong bụng em không phải con của tôi, tôi chỉ còn cách duy nhất. Giết chết nó.”