Ba người gồm Tương Tương, Lý Tiểu Manh và Đoàn Phúc. Lên tầng 6 là phòng họp bàn với bộ phận thiết kế, vốn tưởng chỉ có trưởng phòng ban, không ngờ Lục Tiêu Ngạn cũng có mặt ở đây.
Tương Tương có chút căng thẳng, bản thảo của Doãn Ái, dù cô ấy có giải thích kĩ càng rồi, Tương Tương vẫn sợ làm hỏng việc.
Lục Tiêu Ngạn thấy cửa mở ra, trong ba người không có Doãn Ái, anh có chút thất vọng. Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả cảm xúc đều giấu diếm cẩn thận, người ngoài không thể đoán được.
“ Xin chào mọi người, chúng tôi đến từ công ty Nhân Hào.”
Ánh mắt sắc bén của Lục Tiêu Ngạn quét qua: “ Trình bày đi.”
Phía Nhân Hào trình bày ngắn gọn, sau khi giải đáp thắc mắc của đối phương xong liền được đi vào kí hợp đồng chuyển giao. Đoàn Phúc đi làm việc với phía Từ Chính, trên hành lang chờ chỉ còn Tương Tương và Lý Tiểu Manh.
Tương Tương thở phào: “ Tôi sợ quá, bản vẽ này Doãn Ái nhắc đi nhắc lại chi tiết, suýt chút nữa tôi làm hỏng việc rồi.”
Lý Tiểu Manh bên cạnh thắc mắc: “ Cô ấy không đi sao? Đây là cơ hội rất tốt mà.”
Tương Tương và Doãn Ái khá thân lại còn cùng một khu nhà, có nghe loáng thoáng được một số chuyện, hơn nữa cũng biết một ít qua lời Doãn Ái.
Cô ấy cười đùa: “ Tiểu Ái phải ở nhà trông hai đứa con lớn, anh Dương với Sở Miên đi làm bận hết rồi.”
Từ Chính đi đến khúc cua, từ ‘đứa con lớn’ lọt vào tai anh. Không những một mà còn hai, là con riêng của bạn trai sao.
Lục tổng coi như hết cơ hội rồi.
Nghĩ vậy, Từ Chính đi thẳng vào phòng làm việc của Lục Tiêu Ngạn.
“ Lục tổng, chuyện là, tôi nghĩ không cần gọi điện cho Nhân Hào hỏi lý do nữa đâu. Tôi vừa đi qua hành lang, nghe đồng nghiệp cô ấy nói,…cô ấy phải ở lại trông hai đứa con lớn.”
Lục Tiêu Ngạn quay ghế về hướng Từ Chính, ánh mắt như muốn giết người: “ Gọi bọn họ đến tìm tôi.”
Một lúc sau Tương Tương và Lý Tiểu Manh bị triệu tập. Hai cô gái run run đứng gần nhau.
“ À Lục tổng, không biết anh tìm chúng tôi có việc gì không?”
Anh nhàn nhạt hỏi: “ Chuyện Doãn Ái bị tai nạn cô có biết không?”
Lý Tiểu Manh nhìn Tương Tương, cẩn thận không dám sai một chữ: “ Thật ra…chuyện này cả khu Nha Lộ đều biết, tối đó bọn côn đồ tranh chấp, đua xe trên ngay đường lớn,…Doãn Ái không cẩn thận bị đâm phải.”
Tương Tương còn nói thêm.
“ Trong đêm đó không biết Doãn Ái đắc tội với ai, trộm vào cướp hết tất cả, đồ đạc có giá trị đều lấy hết,…ai cũng nói cô ấy xảy ra cãi vã với dân xã hội…”
Càng về sau, giọng nói càng nhỏ. Hai người họ chỉ biết như vậy, nói xong liền rời đi.
Lửa giận đã lên ngùn ngụt. Anh ly hôn với cô, cuộc sống sau này cũng tính toán chu toàn cho cô, không phải anh ly hôn để cô sống một đời như vậy.
Lục Tiêu Ngạn lấy máy ra, giọng nói khiến người đầu dây bên kia ớn lạnh: “ Giúp tôi tìm ra kẻ gây tai nạn tối đó, ngay lập tức.”
Từ Chính vừa mở cửa vào, Lục Tiêu Ngạn cũng lấy áo vest đi qua: “ Lục tổng…anh còn”
Người đó không để ý đến Từ Chính, trực tiếp bước chân dài ngang qua, cũng không ngoái đầu lại. Thời gian tìm kiếm không tính là lâu, do vụ ẩu đả lần đó rất lớn, còn đả động đến cảnh sát.
Trong khu hẻm nhỏ ở thành phố, Hoàng Vỹ vừa hút thuốc, một tay vẫn còn đang cầm một cọc tiền lớn. Gã bạn của hắn cũng rất tranh thủ, thò tay vào trong túi xách rút ra một sợi dây chuyền, thầm cảm thán.
Đây là sợi dây chuyền Lục Tiêu Ngạn định tặng Doãn Ái hôm sinh nhật.
“ Anh Vỹ, tiền của con bé đó nhiều thật, chúng ta mới bán mấy món trang sức, chỗ tiền này dùng cả đời cũng không hết quá.”
Gã gầy giơ sợi dây chuyền lên, cười khà khà nói: “ Anh Vỹ, cho em cái này nhé, em đem tặng cho Tiểu Vân, mẹ nó, con ả dám chê em không có tiền.”
Hoàng Vỹ dụi điếu thuốc, hào phóng gật đầu.
Phía trước hẻm có xe dừng lại, Hoàng Vỹ nheo mắt trước đèn sáng. Thấy xe vẫn đứng ở đó chắn đường, gã hống hách gõ cửa xe, giọng mang vẻ chợ búa.
“ Cút, mày đang chặn đường ông đây đấy.”
Gã kia cũng hùa theo: “ Biến, trước khi bọn tao điên lên.”
Lục Tiêu Ngạn hạ cửa kính xuống, anh cười, nhưng chính là kiểu mặt cười tâm lạnh, khiến người đối diện không rét mà run.
“ Tao không đi thì mày định làm gì?”
Anh xuống xe, đám kia cũng hơi lùi lại. Hẻm nhỏ lại dài, đầu bên này bị xe chặn, đầu bên kia bị người của Lục Tiêu Ngạn canh chừng, chỉ một phát đã có thể hạ gục hai tên yếu như sên.
Hai tên này nằm lăn ra đất, hai tay vẫn ôm chặt túi trang sức, khổ sở kêu gào.
“ Tôi đắc tội gì với mấy người,…các người muốn làm gì.” Hoàng Vỹ rên rỉ đau đớn.
Lục Tiêu Ngạn vẫn cảm thấy không đủ, so với nỗi đau Doãn Ái phải chịu, nhiêu đây vẫn không đủ. Anh đem điếu thuốc đang hút dở xuống, một chân ghì thật mạnh vào tay của Hoàng Vỹ.
Tiếng đau đớn vang lên trong khu hẻm nhỏ, còn có mùi cháy khét.
Lục Tiêu Ngạn dí tàn thuốc vào sau vành tai của tên đó, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt tàn độc đó lại là đòn chí mạng cho đối phương.
“ Nói, lá gan nào của mày dám động vào cô ấy?”
Hoàng Vỹ sợ hãi, còn không biết mình đắc tội với nhân vật lớn nào.
“ Cô ấy là ai, bọn tao chơi qua bao nhiêu người, mày muốn nói ả nào?”
Câu nói như liều thuốc kích thích, Lục Tiêu Ngạn gần như phát điên khi nghe được câu này, lực ở chân ngày càng mạnh, dùng sức mà ghì, đồng thời lúc đó, súng cũng rút ra, đặt thẳng vào thái dương của hắn.
“ Anh Vỹ…anh đừng nói lung tung, vị đại nhân này,..anh muốn nói chủ của trang sức đúng không? Chúng tôi sẽ trả toàn bộ,…còn có, chúng tôi chưa đụng vào cô ấy…”
Tên bên cạnh sợ đến biến sắc, liên tục dập đầu xuống. Hoàng Vỹ uất ức, rốt cuộc tên này là kẻ nào mà dám ra oai như vậy, hắn ta vẫn còn già mồm.
“ À, mày muốn tìm con nhỏ đó sao, nó trắng trẻo thơm tho, da cũng rất mọng nước a, hơn nữa còn rất giàu…” Hoàng Vỹ như kẻ điên, hoàn toàn không sợ họng súng.