Mái nhà bị rơi xuống tạo ra một mảng lớn, khói cũng theo đó bay ra ngoài. Như có kì tích, trời đổ mưa, còn mưa rất lớn. Doãn Ái thở được, cô cảm thấy mình sống thật rồi, mà phía dưới cũng truyền đến tiếng mở cửa, mấy tên bên ngoài ùa vào.
Lửa nhỏ dần, cầu thang bằng gỗ cháy rụi. Mới 5 phút trôi qua, Lục Tiêu Ngạn cũng không phải siêu nhân, hiển nhiên chưa thể đến.
“ Mạng cô cũng lớn thật đấy, chi bằng lần này tận tay đâm, như vậy mới chắc chắn.”
Doãn Ái chỉ có hai con đường, một là nhảy xuống, hai là chờ bọn chúng đến đâm cô, mà cách nào cũng phải chết.
Tòa nhà đã cũ lại bị lửa thiêu, bây giờ đã yếu lại còn yếu hơn. Chỗ Doãn Ái đứng đã sắp sụp, cô tuyệt vọng rồi, thà tự nhảy xuống còn hơn bị người ta giết. Nghĩ là làm, Doãn Ái nhìn ra hướng cửa sổ, nhắm mắt định nhảy xuống.
“ Doãn Ái, mở mắt ra cho tôi.”
Bọn kia bị tiếng động dọa sợ, vội vàng bỏ trốn, Nói chúng thiếu chuyên nghiệp cũng đúng, Lục Tiêu Ngạn chỉ đi một mình, Doãn Ái lại là con gái, bọn người có 3 tên, giết người diệt khẩu là xong, đằng này còn chừa cho anh ta đường sống.
Lục Tiêu Ngạn chưa động đến lũ người kia vội, anh ta phải cứu lấy người con gái này đã.
“ Nhảy xuống đi, tôi đỡ cô.”
Doãn Ái run chân, cuối cùng vẫn nhún người nhảy xuống. Lục Tiêu Ngạn đỡ được cô, Doãn Ái ôm chặt lấy cổ anh, hai tay đến giờ vẫn còn run rẩy, cuối cùng sợ quá ngất lịm đi.
………
Khi Doãn Ái tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường lớn, bàn tay hơi đau, liếc xuống liền thấy kim truyền dịch cắm vào. Doãn Ái chưa chết, hôm qua Lục Tiêu Ngạn đến cứu cô, cũng may anh ta đến kịp lúc. Xung quanh không có người, tiếng điện thoại bên cạnh ầm ĩ.
“ Tiểu Ái, anh gọi lại cho em mãi không được, có chuyện gì xảy ra sao?”
Dịch Phàm hơi khẩn trương, bên kia cô nghe được giọng của Hạ Tiểu Liên, ánh mắt ảm đạm. Lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh, rốt cuộc giữa bọn họ còn có thể quay lại không, bây giờ đáp án càng rõ.
“ Em chỉ muốn hỏi Dịch Hạo một chút.”
“ Cậu vẫn chưa tỉnh, hàng rào vệ sinh canh gác rất chặt, gia gia sẽ không cho ai vào đâu.”
Doãn Ái ừ một cái rồi kết thúc hội thoại. Cả người cô đều thay bộ đồ mới, tắm rửa cũng sạch sẽ, chắc có ai đó giúp cô, mà cô cũng không quan tâm nổi đó là ai nữa.
“ Tỉnh rồi sao?”
Doãn Ái nghĩ, cô đang nhợt nhạt thế này, chắc Lục Tiêu Ngạn sẽ không đòi hỏi đâu.
“ Em đúng là gặp may, nếu bọn chúng thông minh hơn một chút có khi bây giờ em chỉ còn là cái xác khô.”
Lục Tiêu Ngạn nên nói, là do cô nhanh nhẹn, như vậy mới đúng trọng tâm. Anh ta ném lên bàn tấm ảnh, Hạ Tiểu Liên cố tình đăng lên mạng xã hội, lúc Doãn Ái gọi Dịch Phàm sỡ dĩ không nghe thấy vì họ đang đi xem phim.
“ Đừng nghĩ đến việc hắn ta giúp em minh oan, không có khả năng đấy. Nhưng em có thể xin tôi.”
Doãn Ái biết điều kiện là gì, ánh mắt cô rất sáng, khuôn mặt lại xinh xắn, nhìn thế nào cũng rất vừa mắt.
“ Tôi đang như thế này, anh đừng nói anh cũng muốn tôi hầu hạ anh.”
Cô thỏa hiệp, đáy mắt Lục Tiêu Ngạn đầy ý cười. Anh ta từ từ tiến lại gần Doãn Ái, đem mái tóc dài che mất gần nửa khuôn mặt vén sang, thì thầm vào tai cô.
“ Đến lúc khỏe thì nên làm đúng những gì mình nói, là em hầu hạ tôi. Lúc trên giường em chỉ nằm không hưởng thụ, không nhìn ra em từng hầu hạ tôi.”
Sặc, mắt nào của anh ta thấy cô hưởng thụ. Lời lưu manh như này, Lục Tiêu Ngạn đúng là ngụy trang quân tử, không biết bao đóa hoa trên đời này bị anh ta hủy hoại rồi.
“ Lục Tiêu Ngạn, trong số 3 tên đó có một người đi thang máy với tôi, hắn ta là do Hạ Phủ Văn gài vào, cố tình làm chứng tôi giết Dịch Hạo, nhà họ Hạ nhất định liên quan.”
Nếu không, Hạ Phủ Văn đang tranh cử nghị sĩ thượng viện nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện thị phi như này, trừ khi ông ta hoặc người thân ông ta liên quan.
“ Chuyện này em không cần lo, đám người đụng vào em, tôi sẽ không tha cho một tên nào. Nếu Hạ Phủ Văn thật sự có liên can, đến lúc ông ta đắc cử, tôi tặng ông ta một món quà lớn, cả đời này đều không quên.”
Đối phó với Hạ Phủ Văn, một chút sức cũng không tốn. Doãn Ái thấy sự tự tin trong mắt anh ta, cô có chút ngờ vực, có thật anh ta chỉ là thương nhân không.
Nhưng lời này của Lục Tiêu Ngạn khiến cô an tâm, ít nhất anh ta đến bây giờ chưa từng thất hứa với cô, nói được làm được.
“ Em nhìn tôi như thể muốn cưỡng bức tôi vậy, có phải không đợi được không?”
Lời nói anh có phần trêu đùa, không chọn lọc từ ngữ nói ra, cười kiểu này thật sự có thể giết người ta.
“ Đồ điên.”
“ Vết thương trên bụng phải bôi thuốc vào cẩn thận cho tôi, nếu để lại vết gì tôi sẽ cắt da em.”
Doãn Ái nhìn vào vết thương ở bụng, lúc này mới thấy có gì mát mát, hóa ra là thuốc bôi. Tên béo đó ra tay cũng thật độc ác, một cước đá cô như đá đồ vật, đau đến tận bây giờ.
Chỉ là sau lần này, mối quan hệ của bọn họ cũng cải thiện thêm một chút. Doãn Ái rút kinh nghiệm, ngàn vạn lần không động vào vảy ngược của Lục Tiêu Ngạn, an ổn một chút anh ta cũng không đối xử tệ cô.
Hạ Phủ Văn biết tin Doãn Ái trốn thoát, ngay đêm đó thủ tiêu của 3 tên, khi Lục Tiêu Ngạn tìm đến chỉ còn cái xác của họ, Doãn Ái lại một lần thất vọng.
Cô trở lại cuộc sống thường ngày, bệnh tình mẹ Doãn vẫn không tiến triển tốt hơn, sức khỏe chỉ đang ở độ duy trì, bác sĩ nói là tâm bệnh, bà cũng chẳng mở miệng nói một câu.
Vết thương ở bụng cô hồi phục rất nhanh, thuốc Lục Tiêu Ngạn đưa rất tốt, không còn một vết bầm nào.