Lục Tiêu Ngạn không còn kiểm soát cô chặt chẽ như trước nữa, Doãn Ái có thể tự do ra ngoài một mình. Sáng nay Bạch Nhạc vừa tìm cô đi mua sắm, chuẩn bị một chút quần áo cho đứa con sắp chào đời.
Bọn họ dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, nhìn đồ nào dễ thương một chút liền mua, tâm trạng phấn khích vô cùng.
Những người lần đầu làm mẹ thường có xu hướng thích gì liền mua đấy, đa phần là theo sở thích cá nhân. Quần áo trẻ em nhỏ nhắn mềm mại, nhìn vào trái tim liền tan chảy.
Bạch Nhạc mỏi chân, hai người rời trung tâm thương mại về quán café đối diện. Đường phố nhộn nhịp, trên vỉa hè người đi lại tấp nập, ngay khi đến ngã ba Doãn Ái liền bị một lực mạnh va vào.
Quá bất ngờ nên cô không kịp tránh, bị người phụ nữ này đè lên.
“ A…” Cô ôm lấy trán, đầu như muốn sưng một cục.
Lý Tuyết hốt hoảng nhìn tứ phía, đầu tóc cô ả rối xù, trên người là bộ quần áo bệnh nhân. Thấy người trước mặt là Doãn Ái, cô ta nắm thật chặt tay Doãn Ái, sợ sệt cầu cứu.
“ Doãn Ái, cứu tôi với, bọn họ muốn bắt tôi, tôi không bị điên đâu…”
Cô ả nói năng lộn xộn, nước mắt tèm nhem trên mặt, thảm hại vô cùng. Doãn Ái giựt tay cô ta ra, Bạch Nhạc đỡ cô đứng dậy, tức giận mắng mỏ.
“ Đừng điên khùng nữa, chúng ta quen nhau sao?” Cô bạn kéo Doãn Ái rời đi.
Lý Tuyết tuyệt vọng ôm chân Doãn Ái, đầu liên tục dập xuống đất. Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều tỏ ra thương cảm cho Lý Tuyết.
Đúng lúc đó một đội ngũ bác sĩ chạy đến, bước chân dồn dập làm Lý Tuyết càng hoảng hốt, giữ chặt Doãn Ái đến mức móng tay cấu chặt vào da cô.
“ Cứu tôi,…” Cô ả gào thét.
Bác sĩ nam cũng rất mạnh bạo, hai người giữ lấy tay của Lý Tuyết, kéo lê đi một đoạn dài. Lý Tuyết khóc lóc không ngừng nhưng bác sĩ chỉ cười nói đây là người có vấn đề về tâm thần.
Không ai còn nhớ cô ta là con gái nghị sĩ nữa, càng quên đi thân phận Dịch phu nhân của cô ta.
“ Doãn Ái, ba tôi chết rồi, mẹ tôi cũng ở trong tù,…là Dịch Phàm đầu xỏ,…anh ta đem tôi vào viện tâm thần…”
Lý Tuyết gào lên, lời nói lộn xộn câu nghe được câu không, bác sĩ tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần, cô ta tuyệt vọng giãy giụa, nhưng do thuốc ngấm khá nhiều, rất nhanh đã vô lực ngã xuống.
Bạch Nhạc tức giận: “ Nhìn cô ta là biết có bệnh rồi, đi về thôi.”
Doãn Ái cũng không còn tâm trạng uống nước nữa, trong đầu vẫn không ngừng vọng lại lời nói của Lý Tuyết, Dịch Phàm là đầu xỏ, đầu xỏ cái gì chứ.
Hay là cô nghe nhầm.
Doãn Ái về Lục Bảo Kính, Lục Tiêu Ngạn đứng trong vườn chuẩn bị bếp than, xung quanh là rau củ tươi cùng thịt tẩm ướp, xem chừng đang muốn mở tiệc nướng ngoài trời.
Lục Tiêu Ngạn vì muốn Doãn Ái vui liền thay đổi không khí, anh biết nếu mời cô đến nhà hàng sang trọng, có ép cô cũng không muốn đi. Lần đầu làm tiệc thịt nướng, Lục Tiêu Ngạn có chút lóng ngóng.
Anh vẫn chưa thay đồ, trên người là chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay vẫn đang được cài, mùi khói than hoa bay lên, nhìn không phù hợp với khí chất thường ngày của anh.
Lữ Nha mang thêm một chút nấm ra, thấy Doãn Ái ngẩn người, chạy đến chỗ cô.
“ Trán chị bị sưng lên một cục rồi.” Lữ Nha nhìn xuống bắp chân, thảng thốt kêu: “ Chân chị cũng chảy máu rồi kìa.”
Lúc này Doãn Ái mới đưa tay sờ lên trán, có một cục lồi lên, đụng vào là thấy đau.
Đầu của Lý Tuyết cứng như đá vậy.
Móng tay cô ả cũng sắc, cào một đường vào chân cô mấy vệt vừa sâu vừa dài, máu chảy đến mắt cá chân. Nhưng nếu Lữ Nha không nói, chính Doãn Ái cũng chẳng cảm nhận được gì.
Khi ý thức được lại cảm thấy đau.
Lục Tiêu Ngạn đứng trước mặt cô, dáng lưng anh thẳng tắp, che đi cả ánh nắng sót lại cuối chiều, cao lớn lại vững chắc.
Anh nhìn xuống trán cô: “ Bị sao vậy?”
Trán nhỏ trơn bóng lại có thêm một cục đỏ hồng, nhìn có chút buồn cười. Mà ánh mắt của anh đúng là mang theo vẻ giễu cợt. Doãn Ái đưa tay che đi, suýt chút nữa cô bị nhan sắc này hút hồn rồi.
“ Bị người ta đập đầu vào.” Cô không nhìn vào mắt anh.
“ Vào nhà bôi thuốc.” Giọng Lục Tiêu Ngạn rất ấm, khi anh nói lời thâm tình, đảm bảo không ai chống cự được.
Nhưng một khi nói lời tàn nhẫn, lạnh lẽo đến thấu xương.
“ Không cần đâu.”
Lục Tiêu Ngạn muốn chạm vào vết thương kia, Doãn Ái lại né tránh quay người ra vườn. Lục Tiêu Ngạn thu bàn tay đang ở giữa không trung lại, có chút khổ sở.
Anh đã hỏi qua Tử Tiêu, hỏi qua Lộc Phàm cùng Cố Viên Long, tất cả đều nói không được ép buộc, phải dịu dàng ấm áp, như vậy Doãn Ái mới có thể tự bỏ hết gai trên người xuống, từ từ tiếp nhận anh.
Doãn Ái hào hứng phụ trách nướng thịt, đây cũng là lần đầu tiên cô được trải nghiệm tự mình làm tiệc ngoài trời, có chút mong chờ thành quả.
“ Chị Doãn Ái, chỗ thịt này ướp đủ thời gian rồi, chị dùng cái kẹp này thả vào nhé.” Lữ Nha nói xong vội chạy đi nghe điện thoại.
Doãn Ái đem thịt trong bát thả vào, mùi sốt tẩm thơm phức, vô cùng kích thích vị giác. Cô như đứa trẻ tò mò lại hấp tấp, Lục Tiêu Ngạn đứng bên cạnh xiên thịt vào que rồi chuyền cho Doãn Ái.
Tiếng xèo xèo vui tai, Doãn Ái rất nhanh chóng thành thạo.
“ Cẩn thận bỏng.” Lục Tiêu Ngạn dùng tay kéo lùi cô về phía sau.
Doãn Ái nhất thời bối rối, cô lùi lại mấy bước. Lữ Nha vẫn nghe điện thoại.
Lục Tiêu Ngạn lên tiếng: “ Giúp anh xắn tay áo đi.”
Mặt cô hơi đỏ, không biết do than nóng phả ra hay cảm xúc điều khiển, cô trấn an bản thân.
“ Anh tự làm đi, để tôi xiên nốt cho.”
Lục Tiêu Ngạn biết cô sẽ nói vậy, anh hạ mấy xiên que xuống, chìa hai tay ra: “ Tay anh bị dính nước sốt rồi.”
Doãn Ái nhìn mấy vết nước sốt me đỏ nâu trên bàn tay Lục Tiêu Ngạn, cuối cùng vẫn lại gần, giúp anh xắn tay áo. Cô tỉ mỉ đến từng động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, mái tóc mang theo hương anh đào thơm mát.
Cần cổ trắng trẻo thanh mảnh, xương quai xanh thấp thoáng sau lớp áo mê người. Yết hầu Lục Tiêu Ngạn di chuyển, sau khi làm xong liền xoay sang một bên.
Doãn Ái đúng là yêu tinh sinh ra để dày vò anh mà.